Phần 83
Lạc Nam không biết tình hình ở Nguyên Giới nhưng hắn tin tưởng vào các lão bà của mình và Phá Đạo Liên Minh.
Hỗn Phích Lịch đã vẫn, Hỗn Vô Cực cũng đang trên đường đến mảnh vỡ Chung Cực, không có kẻ thù nào đủ khả năng uy hiếp đến Nguyên Giới.
Lúc này, hắn đang cùng với hai đại mỹ nhân là Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm chuẩn bị đột nhập vào Huyễn Giới, một trong những thế giới mạnh nhất hỗn độn.
Lạc Nam thi triển Hỗn Độn Biến thay đổi dung mạo, hóa thành diện mạo của Hỗn Vô Cực.
Hỗn Vô Cực tuy rằng luôn khoác áo choàng, đeo mặt nạ khi hành động, nhưng trong trí nhớ của Hỗn Phích Lịch vẫn còn lưu lại hình dạng thật sự của y, Lạc Nam cũng nhờ đó mà nguỵ trang khá dễ dàng.
Lại thêm hắn sở hữu Hỗn Độn Đỉnh nên càng có thể mô phỏng được các thủ đoạn chiến đấu của Hỗn Vô Cực, xem như là nguỵ trang hoàn hảo.
So với hắn, Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm cũng đeo vào mặt nạ và áo choàng Thần Đạo Cực Phẩm.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam lại điều động Bá Đạo Quy Tắc trạng thái Hắc Ám bao quanh thân thể của ba người.
“Quy tắc của ngươi rốt cuộc là gì? Sao lại khó lường như vậy?” Thần Hiên Hiên kinh dị hỏi.
Ngay khi quy tắc của hắn bao trùm, nàng lập tức mất đi cảm ứng của Linh Vũ Mộng Âm dù biết rõ đối phương đang ở bên cạnh.
Linh Vũ Mộng Âm cũng không thể nhìn thấy hay phát hiện được Thần Hiên Hiên nếu như vừa rồi nàng không mở miệng.
Chỉ có Lạc Nam là vẫn dễ dàng nhìn thấy được hai nàng, bởi vì hắn là người làm chủ quy tắc.
Nhẹ nhàng điểm đầu ngón tay lên giữa trán hai nữ nhân, quy tắc có sự thay đổi, giúp ba người cũng có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Dù sao thì trong lúc hành động, nếu không nhìn thấy được đồng bọn của mình cũng sẽ là trở ngại rất lớn.
“Được rồi, chúng ta đi!” Thần Hiên Hiên hưng phấn nói:
“Với thủ đoạn ẩn thân như vậy, ta không tin không trộm được sạch sẽ.”
“Tùy cơ ứng biến.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Ba người bí mật rời khỏi Thần Giới.
“Huyễn Giới cách nơi này xa không?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Không xa, ước chừng nửa năm nếu chúng ta phi hành toàn lực.” Linh Vũ Mộng Âm trả lời.
“Phốc.” Lạc Nam xém chút phun ra.
Thời gian của hắn có hạn, chẳng biết Hỗn Vô Cực sẽ đến mảnh vỡ Chung Cực vào lúc nào, muốn úp sọt đối phương càng sớm càng tốt thì phải tranh thủ thời gian.
Nếu đến Huyễn Giới mất nửa năm, lại từ Huyễn Giới đến mảnh vỡ Chung Cực ngốn thêm một hai năm, đến khi đó còn canh diệt Hỗn Vô Cực được cái rắm à?
“Còn cách nào nhanh hơn không?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Dùng pháp bảo phi hành quá mức rêu rao, sẽ bị đối phương chú ý.” Linh Vũ Mộng Âm bất đắc dĩ đáp.
Lạc Nam vuốt cằm, Quy Tắc của hắn mặc dù nhiều nhưng bao trùm cả một kiện pháp bảo cũng rất tốn sức.
“Ngươi tinh thông Hỗn Độn mà, chắc có biện pháp chứ?” Thần Hiên Hiên đặt kỳ vọng vào hắn.
“Ta đương nhiên có thân pháp di chuyển tại hỗn độn, có thể rút ngắn hai phần ba thời gian hành tẩu, bất quá hai nàng phải tiến vào óng tay áo của ta.” Lạc Nam nâng lên óng tay áo, muốn thi triển Tụ Lý Càn Khôn.
Nào ngờ cả Linh Vũ Mộng Âm và Thần Hiên Hiên đều từ chối đi vào, bĩu môi nói:
“Chúng ta đường đường là người đứng đầu thế giới, trốn trong áo tay áo của ngươi quá mức mất mặt.”
Mặc dù nói như thế nhưng hai nữ vẫn mang tâm thế đề phòng nhiều hơn, bởi vì một khi chấp nhận đi vào óng tay áo hay pháp bảo của người khác, đối phương sẽ có quyền chủ động gây bất lợi cho các nàng.
Thân là nữ đại năng hàng đầu, dù có tin tưởng Lạc Nam đến đâu thì cũng phải giữa lại vài phần cẩn thận.
“Nếu vậy chỉ còn một cách.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Cách gì?” Hai nàng hỏi.
Lạc Nam nhếch miệng cười, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo thon của hai nữ.
“A…”
Ngay khi các nàng còn chưa kịp giật mình, hắn đã nghiêm nghị quát lên:
“Hỗn Độn Thần Hành Thuật!”
VÈO!
Bí Thuật triển khai, Lạc Nam trái ôm phải ấp lao vọt đi giữa hỗn độn như sao băng, tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Trong thời gian ân ái với Đế Lạc, hắn cũng học được không ít thủ đoạn, trong đó có Hỗn Độn Thần Hành Thuật là Bí Thuật giúp người thi triển gia tăng tốc độ khi hành tẩu ở hỗn độn.
Cũng vì môn Bí Thuật này mà Lạc Nam chắc chắn Hỗn Vô Cực sẽ đến được mảnh vỡ Chung Cực trong vòng hai năm mà không cần bất cứ pháp bảo hay tọa kỵ nào hỗ trợ.
Vì nguyên nhân đó, hắn phải làm xong chuyện ở Huyễn Giới càng sớm càng tốt.
Hai nữ bị nam nhân ôm chặt, ban đầu còn định nổi giận nhưng sau đó lại cảm nhận được hỗn độn lướt qua một cách điên cuồng.
Không còn cách nào khác, chỉ đành bấu chặt vào người hắn.
“Cách áo choàng và cả y phục bên trong, không tính là hắn ôm ta.” Linh Vũ Mộng Âm tự nhủ.
“Đây là vì chính sự, tạm thời bỏ qua cho hắn.” Thần Hiên Hiên tự an ủi bản thân.
Lạc Nam thì vô cùng thoải mái, tuy rằng thi triển Hỗn Độn Thần Hành Thuật tiêu hao khá nhiều nhưng được ôm hai vị nữ cường nhân cũng là cái giá xứng đáng.
Eo các nàng vừa thon vừa mềm, hơn nữa ở khoảng cách gần ngửi được hai luồng hương thơm tuyệt hảo cũng là cơ hội khó được.
Thần Hiên Hiên có hương thơm ngọt ngào, nồng nàn như hồng hoa sặc sỡ, vừa mỹ lệ vừa quyến rũ.
Linh Vũ Mộng Âm lại nhẹ nhàng hơn một chút, hương thơm của nàng mang đến cảm giác như làn gió giữa thảo nguyên, thanh tân tươi mát, dễ chịu vô cùng.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách, Lạc Nam không ngại thả chậm tốc độ để ôm ấp lâu hơn một chút.
Bất quá hoàn cảnh không cho phép.