Phần 85
Ba người đi theo phía sau Hồ Dĩnh vào phủ thái tử, những nơi đi qua đều có thị nữ xinh đẹp cúi đầu hành lễ…
Tiến vào trong đại sảnh lớn, Hồ Dĩnh bất chợt xoay người, chín cái đuôi hồ ly ở phía sau lưng xoè ra, bên trên mỗi cái đuôi lại là một con mắt màu trắng vô cùng quỷ dị.
Những con mắt này tỏa ra ánh sáng như có thể xuyên thấu tất cả, quét ngang quét dọc khắp không gian.
Lạc Nam và hai nữ giật mình trong lòng, bất quá vẫn giữ được bình thản, không phát ra một chút tiếng động nào, thu liễm mọi khí tức.
“Hừ, các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Giấu đầu lòi đuôi có bản lĩnh gì?” Hồ Dĩnh lạnh lùng quát lớn, những con mắt trên chín cái đuôi vẫn đảo khắp không gian.
“Trực giác của nữ nhân các nàng đúng là đáng sợ.” Lạc Nam truyền âm cho hai nữ.
Hắn dám khẳng định Hồ Dĩnh chắc chắn không thể phát hiện Bá Đạo Quy Tắc của mình, ngay cả hai nữ cường nhân như Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm còn không phát hiện nổi, huống chi là Hồ Dĩnh?
Chỉ là bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng mơ hồ cho rằng có người theo dõi mà thôi.
Chính vì thế nên nàng ta không dám khẳng định, nên mới không nói với Huyễn Kha mà muốn tự mình thăm dò.
Dù sao thì nàng cũng là một vị đại năng, hơn nữa nơi này còn là địa bàn hạch tâm của Huyễn Giới, sự tự tin vào thực lực của mình vẫn phải có.
Đáng tiếc sau hồi lâu không thu hoạch được gì, Hồ Dĩnh chau mày thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ ta quá mức đa nghi rồi?”
Nàng thu lại chín cái đuôi hồ ly, bỗng nhiên hai mắt lóe lên hình trái tim, đầu lưỡi hồng hào liếm mép môi chín mộng, một luồng khí tức yêu mị khuếch tán, hương thơm nồng nàn.
Hiển nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn dùng mị công mê hoặc kẻ đang bám theo.
“Đúng là hồ linh tinh.” Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm khinh thường, nhưng vẫn nhịn không được nhìn sang Lạc Nam, muốn xem biểu hiện của hắn.
Chỉ thấy Lạc Nam ung dung bình thản, hai mắt tỉnh táo vô cùng, hoàn toàn không có một chút gì giống như là bị mê hoặc.
“Tâm cảnh không tồi nha.” Hai nữ trong lòng âm thầm tán thưởng.
Tuy rằng không thích Hồ Dĩnh nhưng các nàng phải công nhận Hồ Dĩnh cũng là nhất đẳng mỹ nhân, lại thêm mị công của Hồ Tộc tu vi cao càng là đủ khuynh đảo ngàn vạn nam nhân trong thiên hạ.
Ấy thế mà Lạc Nam vẫn giữ được sự vững vàng, chứng tỏ khả năng chống cự với mỹ sắc của hắn cực kỳ kinh khủng.
Nhưng nghĩ lại trước đó tên này nhân cơ hội ôm eo của mình, hai nữ đều liếc xéo mắt, nhịp tim vô thức đập nhanh.
Chẳng lẽ hắn có hứng thú với ta nên mới cố tình làm như vậy?
Lạc Nam nội tâm tuy rằng tán thưởng mị lực của Hồ Dĩnh, đáng tiếc nàng muốn mê hoặc hắn thì còn kém quá xa.
Khi còn ở hạ giới hắn đã phải nhiều lần chống lại mị thuật của Tô Mị, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên các nàng, đã sớm rèn luyện ra một thân bản lĩnh.
Lên đến Nguyên Giới lại xuất hiện Lạc Tư Tình, Khuynh Hoàng Mị, Mị Duyên, họa Thuỷ… sau này càng tiếp xúc với Vân Tiêu, có được Thần Huyền Huân và Đế Lạc.
Có ai là không vượt qua Hồ Dĩnh chứ?
Mỗi người trong số các nàng ấy chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là đủ để thiên địa thất sắc, vượt qua mị công của Hồ Dĩnh gấp nhiều lần.
Thế nên đừng nói là mị công, dù Hồ Dĩnh có ở trước mặt hắn cởi ra cũng không thể khiến hắn rung động.
Đương nhiên đối với nữ nhân có tình cảm thì sẽ khác.
Với nữ nhân mình yêu, một cái nháy mắt của nàng cũng đủ làm hắn sinh hứng thú.
Không tiếp tục bám theo Hồ Dĩnh, Lạc Nam nháy mắt ra hiệu cho hai nữ theo mình tìm kiếm bảo bối bên trong phủ thái tử.
Mà sau khi ba người đi khỏi, loại cảm giác mơ hồ của Hồ Dĩnh cũng biến mất, nàng kỳ quái lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ ta suy nghĩ quá nhiều rồi?”
“Bẩm tiểu thư, thần tuyền đã chuẩn bị xong, mời ngài vào ngâm mình.” Một thị nữ kính cẩn đến bẩm báo.
“Được rồi.” Hồ Dĩnh gật đầu, tạm dẹp bỏ cảm giác nghi ngờ sang một bên.
Lại nói phủ thái tử tuy rằng rất rộng lớn nhưng trước sự thăm dò của ba vị cường giả, mọi thứ đều bại lộ trong tầm mắt.
Chỉ là khiến Lạc Nam và hai nữ bất mãn chính là, dù đã lùng sục gần như khắp mọi nơi nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.
Ngoại trừ những vật dụng quý giá được bày trí ở khắp nơi ra, chẳng thấy nổi một kiện thần bảo hay một mỏ nguyên thạch nào cả, điều này vô cùng phi lý.
“Chẳng lẽ tên Huyễn Kha kia mang tất cả tài sản theo bên người cả rồi?” Thần Hiên Hiên bực mình.
“Các nàng có mang tất cả theo bên người không?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không, chúng ta mang theo những thứ giá trị nhưng cũng lưu lại tài nguyên ở thế lực, phòng trường hợp người dưới trướng cần sử dụng đến.” Linh Vũ Mộng Âm đáp.
“Vậy thì đúng rồi, ta cũng thế, tên Huyễn Kha này khả năng cũng là như thế.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Giống như hiện tại, hắn chỉ mang theo bên mình những thứ thật sự cần thiết, phần lớn tài sản đều lưu tại Bá Chủ Chi Thành để phát triển thế lực.
Trừ phi ngươi là một tán tu, bằng không ngươi không có khả năng giữ khư khư tất cả vật phẩm trên người.
Không tiếp tục mất thêm thời gian, Lạc Nam bước đến trước mặt một thị nữ có tu vi Thiên Đạo Viên Mãn.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lóe lên, Nhiếp Hồn kích hoạt.
Ánh mắt của thị nữ lập tức trở nên mơ mơ màng màng, thần trí trống rỗng.
“Nói cho ta biết, bảo khố tại phủ thái tử giấu ở nơi nào?” Lạc Nam truyền đạt ý niệm.
Trước Bất Hủ Thần Hồn tác động, thị nữ căn bản không có khả năng chống lại, ngoan ngoãn đáp lời:
“Thái tử cất giấu tài sản bên dưới bể tắm, nơi ngài ấy thường ngâm mình trong Thần Tuyền.”
“Cái tên này đúng là không giống ai.” Hai nữ cường nhân bất mãn.
“Haha, hắn thật thông minh, ta nghĩ mình nên học hỏi.” Lạc Nam nở nụ cười, lại hỏi thêm:
“Thần Tuyền ở đâu?”
“Ở hướng đó.”
Lạc Nam hài lòng gật đầu, hắn giải trừ Nhiếp Hồn, thị nữ lập tức trở về trạng thái bình thường như chưa có gì xảy ra.
Nàng cảm thấy kỳ quái liếc nhìn xung quanh, chẳng hiểu vì sao vừa rồi mình hơi buồn ngủ một chút, lập tức trở nên tập trung trở lại.
Đã biết được chỗ giấu tài sản, ba người nhanh chóng hành động.
Rất nhanh một cảnh tượng mơ màng đập vào trong mắt.
Tại trong cung điện nơi chứa đựng Thần Tuyền, Hồ Dĩnh không mảnh vải che thân khoe trọn những đường cong ma mị, những bộ vị mê hồn đang được mười thị nữ như hoa như ngọc phục thị.
Bầu không khí rất nóng bỏng, nhất là đối với một nam nhân như Lạc Nam.
Bất quá hắn vẫn không quan tâm, hắn không có hứng thú với nữ nhân của người khác, Bất Hủ Thần Hồn chiếu xuyên lớp thần tuyền.
Đúng như thị nữ kia nói, đáy của bể tắm này trong suốt như gương, bên trong gương chính là một vùng không gian cất chứa bảo khố của phủ thái tử.
“Muốn mở bảo khố này cần thủ pháp đặc biệt, nếu chúng ta cường ngạnh mở ra, Hồ Dĩnh sẽ lập tức phát hiện.” Lạc Nam vuốt cằm.
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau ra tay với ả!” Thần Hiên Hiên đã sớm muốn động thủ.
Lạc Nam gật đầu tán thành, nếu khống chế được Hồ Dĩnh, bước tiếp theo sẽ thuận lợi hơn.
Nghĩ là làm, Tử Giới dung hợp cùng Bá Đạo Quy Tắc lập tức mở ra, bao trùm toàn bộ cung điện, ngăn cách mọi khí tức.
“Lớn mật!”
Mà ngay khi Tử Giới đen kịch xuất hiện, Hồ Dĩnh lập tức từ trong bể bay vọt lên thiên không, một bộ áo bào bao trùm cơ thể.
Mười thị nữ đang hầu hạ nàng cũng không phải kẻ tầm thường, tất cả đồng loạt phóng thích tu vi Bán Thần, sát khí bùng phát.
Hồ Dĩnh cực kỳ khôn ngoan, hiểu rằng kẻ địch có thể thần không biết quỷ không hay tìm đến tận nơi này, chắc chắn là những đại năng hàng đầu mà bản thân khó lòng đối phó.
Nàng lấy ra một khối ngọc bội bóp nát.
BÙM.
Một luồng Thần Lực như pháo hoa từ ngọc bội bắn lên và kích nổ, muốn cầu viện đại năng của Huyễn Giới.
Đáng tiếc mặc kệ bọn họ phản kháng như thế nào, tất cả đều đã là cá nằm trên thớt.
Ở trong Tử Giới và Bá Đạo Quy Tắc, Lạc Nam chính là thần linh.
Nơi này đã là nội bất xuất, ngoại bất nhập… Hồ Dĩnh nếu muốn cầu viện trừ phi có được thứ gì có thể xuyên thủng Bá Đạo Quy Tắc.
Linh Vũ Mộng Âm một tay điểm xuống Thần Tuyền.
Vô số Mộc Thần Lực như mười con đại xà làm bằng dây leo to lớn từ trong dòng nước trồi lên, nhanh đến mức khó tin quấn chặt thân thể của mười thị nữ.
Khi bị những dây leo này tiếp xúc, đan điền, kinh mạch, lực lượng của các nàng đều bị phong bế, dây leo chui vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi, khiến mười thị nữ Bán Thần ngay lập tức như mười đòn bánh tét rơi xuống, không còn một tia sức lực nào.
Thần Hiên Hiên nhanh như chớp xuất hiện phía sau lưng Hồ Dĩnh, một chiêu Đế Thần Ấn đánh ra.
Mặc dù vẫn không nhìn thấy kẻ địch nhưng Hồ Dĩnh lại phản ứng cực nhanh, chín cái đuôi biến lớn, những con mắt yêu dị bên trên đó bắn ra từng tia huỷ diệt.
ĐÙNG…
Đế Thần Ấn bị đánh nát, những tia huỷ diệt sau khi phân tán càng là hóa thành Huyễn Ảnh muốn vây khốn Thần Hiên Hiên, khống chế tâm trí của nàng.
Bất quá Thần Hiên Hiên cũng không phải quả hồng mềm, Thần Thế bao trùm quanh thân xua tan Huyễn Ảnh, Thần Văn bao trùm cánh tay, một lần nữa tung chưởng.
Hồ Dĩnh lúc này chỉ có thể chiến đấu theo bản năng, lấy ra một quả Hồ Thần Châu ném lên.
Hồ Thần Châu hóa thành một lớp màn chắn bảo vệ xung quanh, đánh bật thế công của Thần Hiên Hiên.
Nhưng ngay lúc đó Lạc Nam đã tiếp cận chính diện.
Hắn không đánh vào thân thể, mà trực tiếp nhắm vào linh hồn của Hồ Dĩnh.
“Hỗn Độn Tịch Hồn!”
Hỗn Độn Thần Hồn cường thế xâm nhập, giáng thẳng vào linh hồn.
“PHỐC!”
Hồ Dĩnh đau đến mức thổ huyết.
Nhận ra mình đã trọng thương rất nặng không còn khả năng chống lại, Hồ Dĩnh quyết đoán muốn hy sinh một cái đuôi của mình để khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Hồ Ly có chín mạng, hy sinh một mạng để phục hồi nhanh chóng.
Nhưng Lạc Nam đã quá quen thuộc năng lực của Hồ Tộc, hắn làm sao để Hồ Dĩnh đạt thành ý đồ?
Ma Tà Xích được gia trì bởi Bá Đạo Quy Tắc ném ra, trói chặt chín cái đuôi của Hồ Dĩnh thành một chùm.
Thần Hiên Hiên cũng đánh ra Phong Thần Ấn vào giữa đan điền của Hồ Dĩnh, thành công khống chế nàng.
Cảm nhận toàn thân suy yếu không còn chút lực lượng, Hồ Dĩnh nghiến răng:
“Đường đường Thần Chủ và Linh Chủ lại đánh lén, thật nhục nhã.”
Không hổ là nhân vật cấp đại năng, tuy chưa nhìn thấy diện mạo nhưng chỉ bằng vào thủ đoạn mà hai nữ thi triển, Hồ Dĩnh đã nhận ra lai lịch của các nàng.
“Khanh khách, nói về đánh lén vụng trộm, ném đá giấu tay… thế gian này có ai qua được Huyễn Giới các ngươi hả?” Linh Vũ Mộng Âm khinh miệt cười:
“Hôm nay bị người khác dùng thủ đoạn tương tự đối phó, uỷ khuất lắm đúng không?”
Nàng đã từng bị đại năng của Huyễn Giới chơi một vố đau, đương nhiên hiểu sự khó chịu trong lòng Hồ Dĩnh lúc này.
Nhưng điều đó càng khiến nàng thỏa mãn, tất cả là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
“Để ả ngoan ngoãn giúp chúng ta!” Thần Hiên Hiên nói.
“Việc này đơn giản.” Lạc Nam nhún nhún vai, hai tay kết ấn, nghiêm nghị thốt lên:
“Yểm Hồn Thần Pháp – Khống Thân!”
Một môn Bí Pháp đặc biệt của Yểm Ma Điện mà chỉ Hồn Thần Đạo mới đủ khả năng thi triển được Lạc Nam đánh ra.
Chỉ thấy Thiên Lệ từ thể nội của hắn bay ra ngoài, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể của Hồ Dĩnh.
Khoảnh khắc đó, từ cơ thể, linh hồn cho đến toàn bộ ý thức của Hồ Dĩnh đều bị Thiên Lệ cường ngạnh khống chế.
Hồ Dĩnh đã trở thành Thiên Lệ.
Yểm Hồn Thần Pháp – Khống Thân là loại bí pháp ỷ vào sự cường đại của Yểm Ma lấn át linh hồn nguyên bản, từ đó sử dụng toàn bộ cơ thể của chủ thể.
Hiện tại linh hồn của Hồ Dĩnh đã bị Thiên Lệ trấn áp, cơ thể và linh hồn của nàng đều thuộc về Thiên Lệ.
Môn bí pháp này cũng giống như một hình thức Đoạt Xá, bất quá không cắn nuốt tất cả linh hồn của mục tiêu, mà chỉ là tạm thời khống chế.
Thấy Thiên Lệ đã thành công, Lạc Nam thu hồi Ma Tà Xích, mà Thần Hiên Hiên cũng đã giải trừ Phong Thần Ấn.
Thiên Lệ ung dung đứng lên, lục lội trí nhớ của Hồ Dĩnh một phen, lập tức cười khanh khách:
“Thật thú vị, cái Huyễn Giới này thật lắm kẻ thù.”
“Sao thế?” Thần Hiên Hiên hứng thú hỏi.
“Hồ Dĩnh này thật ra là công chúa của Đại Yêu Giới, ngoài mặt thì trở thành vị hôn thê của Huyễn Giới Thái Tử, thật ra lại là một gián điệp nằm vùng, đem các tình báo quan trọng của Huyễn Giới truyền về Đại Yêu Giới.” Thiên Lệ trả lời:
“Đại Yêu Giới chẳng ưa gì Huyễn Giới cả.”
“Hừ, ta liền biết cái Huyễn Giới này không phải thứ gì tốt lành, chẳng trách bị khắp nơi tính kế.” Linh Vũ Mộng Âm cười nhạo khi địch gặp họa.
“Đại Yêu Giới là phương nào?” Lạc Nam thắc mắc.
“Đó là thế giới do yêu tộc làm chủ, được xưng là đệ nhất yêu giới trong 2999 thế giới.” Thần Hiên Hiên đáp:
“Tại Đại Yêu Giới chỉ có yêu tộc, không còn bất cứ chủng tộc nào tồn tại, đương nhiên nó cũng là thế giới có nhiều chủng loài Yêu Tộc và Thiên Địa Dị Chủng nhất.”
“Rất nhiều đại năng, cường giả muốn thu phục Sủng Vật, Chiến Thú, tọa Kỵ quý hiếm thường mạo hiểm tiến vào Đại Yêu Giới để săn tìm.”
“Chẳng biết Huyết Dị Yêu Hoàng và Bá Kỵ Long Mã của ta ở Đại Yêu Giới có được xem là quý hiếm không…” Lạc Nam vuốt cằm cười mỉm.
“Mặc kệ, trước hết thiếp giúp chàng chiếm bảo khố này.” Thiên Lệ quyến rũ nói.
“Tốt lắm lão bà.” Lạc Nam tán thưởng vuốt mấy cái đuôi hồ ly của nàng.
Thiên Lệ dựa vào ký ức của Hồ Dĩnh, hai tay kết ấn, miệng niệm khẩu quyết đặc thù.
Mặt nước nhanh chóng tách ra, lộ ra chiếc gương trong suốt dưới đáy bể tắm.
Mặt gương biến mất, bảo khố xuất hiện.
Không có thời gian kiểm kê chiến lợi phẩm, Lạc Nam trực tiếp thi triển Tụ Lý Càn Khôn, đem tất cả tài sản hút vào óng tay áo.
Rất nhanh, bảo khố phủ thái tử đã hoàn toàn trống rỗng.
…
Còn tiếp…