Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Kiếp trước là mẹ, kiếp này là vợ

Kiếp trước là mẹ, kiếp này là vợ


Phần 4

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Cứ mỗi lần Mai và Thuận chìm đắm trong những cuộc ái ân nồng nhiệt, thì đêm đến, cô lại mơ cùng một giấc mộng kỳ lạ một cơn mộng khiến cô bàng hoàng và mơ hồ như đang sống cuộc đời của một người khác.
Trong mơ, cô thấy mình lạc vào những nơi vừa xa lạ vừa thân quen đến rợn người, như thể mỗi bước chân cô đặt xuống đều dẫm lên những hồi ức chưa từng là của mình. Những gương mặt lạ lẫm hiện lên rồi tan biến, những khung cảnh mờ ảo chập chờn trước mắt, dần dần ghép lại thành một bức tranh ký ức hoàn chỉnh.

Cho đến đêm hôm đó đêm định mệnh Mai thấy mình đứng giữa một không gian tối đen mù mịt, không âm thanh, không cảm giác, chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng trước mặt cô, khoảng cách gần đến mức khiến trái tim cô run rẩy. Không khí như ngưng đọng.

Người phụ nữ ấy tiến lại gần. Mai hoảng hốt, muốn lùi lại nhưng đôi chân như bị găm chặt xuống mặt đất. Và rồi, ánh mắt cô dừng lại nơi bàn tay của người phụ nữ trong đó là một sợi dây chuyền bạc có mặt trái tim tinh xảo.

Không lời báo trước, người phụ nữ nắm chặt lấy tay cô. Cảm giác lạnh buốt và lạ lẫm khiến cô rùng mình, cố gắng rút tay lại nhưng bất lực. Người phụ nữ ấy vẫn nhìn cô, ánh mắt không hề có thù hận, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm. Bà từ từ đặt sợi dây chuyền vào tay cô. Khi mặt dây chạm vào da thịt Mai, một luồng ánh sáng trắng kỳ ảo lập tức bùng lên.





Ngay khoảnh khắc ấy, những giấc mơ rời rạc bấy lâu bỗng trở nên liền mạch. Như một đoạn phim tua nhanh, từng ký ức xa lạ ùa về căn nhà, con đường, dáng hình nhỏ bé của một cậu bé… Tất cả đều rõ ràng đến đau lòng. Và rồi Mai nhận ra đó là căn nhà của Thuận. Và cậu bé kia… chính là Thuận khi còn thơ ấu.

Khi ánh sáng mờ dần, giấc mơ đi đến hồi kết. Người phụ nữ ấy giờ đây Mai đã nhận ra chính là mẹ của Thuận. Thân thể bà bắt đầu phát sáng rồi tan chảy vào không trung, hòa vào cơ thể Mai như một làn sương trắng.

Mai choàng tỉnh. Hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, trán rịn mồ hôi. Cô nhìn xuống tay mình bất giác cô đang nắm chặt thứ gì đó. Khi những ngón tay run rẩy mở ra, lòng bàn tay cô lấp lánh ánh bạc: Chính là sợi dây chuyền trong giấc mơ.

Đôi mắt Mai mở to, trái tim đập rộn ràng như muốn vỡ tung.

“Mình… mình nhớ ra rồi!”

Hôm sau khi trời còn chưa kịp sáng, Mai với tâm trạng lo lắng và bất an đến nhà Thuận, vừa mở của ra anh đã ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà cô đã tìm đến anh.

“Sao thế em? Sáng sớm đã nhớ anh rồi à!” Thuận trêu đùa, giọng đùa cợt nhẹ nhàng…

Mai khẽ cắn môi, ngập ngừng.

“Thật ra… em có chuyện muốn nói với anh!”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thuận không dám đùa thêm nữa. Anh nghiêng người sang một bên rồi nói:

“Vậy vào nhà đi, đứng ngoài này nói chuyện sao được.”

Mai gật đầu khẽ, bước vào căn nhà quen thuộc mà giờ đây lại khiến tim cô nặng trĩu. Cô ngồi xuống ghế, hai tay đan chặt vào nhau, như thể đang chuẩn bị cho một điều gì đó rất khó khăn.

Thuận rót cho cô ly nước, rồi ngồi xuống đối diện, ánh mắt lo lắng:

“Chuyện gì vậy? Em sắp chuyển đi sao?”

Mai lắc đầu. Ánh mắt cô dao động không ngừng…

“Không… thực ra…”

Mai cứ liên tục ngập ngừng, cô cúi đầu, tay đan vào nhau, không gian xung quanh tĩnh mịch một cách đáng sợ chỉ còn lại tiếng chim hót.

“Em… thực… ra… là… mẹ anh!”

Không gian xung quanh như bị bóp nghẹt trong một khoảnh khắc, Thuận chết lặng, trái với phản ứng mà Mai đã chờ đợi, anh không quát tháo cũng không rời khỏi chỗ. Thuận chỉ im lặng và nhìn cô như thể đang cố xác định xem là thực hay đùa.

“Em nói sao? Em là mẹ anh à?” Anh hỏi lại, giọng trầm xuống không còn là đùa cợt…

Mai gật đầu, chậm rãi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tuy có hơi lo lắng nhưng không phải sự run sợ của một kẻ nói dối…

“Em biết là nghe rất khó tin… nhưng đêm qua”

Thuận không dám ngó lơ, tay anh đặt trên bàn chăm chút nghe từng câu từng chữ mà cô thốt ra, cô kể về việc đã thấy những ký ức trong ngày đầu đến đây, cho đến những lúc cả hai có những buổi làm tình cuồng nhiệt và cuối cùng là ký ức về con đường, căn nhà và cả đứa trẻ.

Anh vội cầm cốc nước uống lấy một ngụm nhưng sau đó lại đặt xuống…

“Anh không rõ chuyện tâm linh, nhưng em đang nói em là linh hồn đầu thai à?”

“Em có biết em đang nói gì không?”

Mai không đáp, chỉ chậm rãi thò tay vào túi áo khoác. Cô lấy ra một vật nhỏ được gói trong khăn lụa, mở ra, rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn giữa hai người.

Một sợi dây chuyền bạc, mặt trái tim nhỏ xíu đã ngả màu theo năm tháng. Nhưng những họa tiết nhỏ được khắc bên trong hai bông cúc nhỏ lồng vào nhau… vẫn còn rõ ràng.

Thuận khựng lại.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào món trang sức ấy như thể không tin vào mắt mình. Một thoáng hoảng hốt hiện lên trong ánh nhìn, rồi dịu lại thành kinh ngạc, sau đó là một nỗi đau thầm lặng.

“… Sợi dây chuyền này…” – Anh lẩm bẩm.

“Anh… anh đã mua nó cho mẹ anh. Hồi còn nhỏ… khi mới biết dành dụm tiền lì xì.”

Anh ngước nhìn Mai.

“Làm sao em có được nó?”

Mai khẽ siết chặt lấy sợi dây chuyền…

“Có lẽ vì anh và bố của anh đã hỏa thiêu nó chung với em, nên nó đã theo em qua kiếp khác!”

Không gian lại chìm trong im lặng. Lần này không có cơn giận nào bùng lên, chỉ có một nỗi hoang mang trĩu nặng đang dâng lên trong ánh mắt Thuận. Anh nhìn cô, thật lâu, như thể mọi thứ trong thế giới này vừa bị đảo lộn.

Và rồi, Thuận từ từ đứng dậy. Đôi chân anh lảo đảo như người say, nhưng anh vẫn bước về phía cô. Mắt anh đỏ hoe, môi mím chặt. Và trước khi Mai kịp phản ứng, anh đã quỳ sụp xuống, vòng tay run rẩy ôm lấy cô thật chặt.

“Mai… không, không phải… là mẹ… là mẹ ơi…” – giọng anh nghẹn ngào, vỡ òa như một đứa trẻ vừa tìm lại điều quý giá nhất đời mình.

“Con… nhớ mẹ lắm…”

Mai không còn ngăn được nước mắt. Cô ôm lấy Thuận, đôi tay run run vuốt nhẹ mái tóc anh như những gì cô từng làm khi anh còn nhỏ. Trong phút chốc, không còn là hai con người trưởng thành giữa hiện tại, mà là một đứa trẻ lạc lối và người mẹ vừa trở về từ cõi chết.

“Con trai của mẹ…” – cô thì thầm, giọng run rẩy nhưng ấm áp, như một hơi thở xưa cũ được gợi lại từ tận sâu trong ký ức.

Sau khoảnh khắc vỡ òa ấy, Thuận và Mai ngồi lại bên nhau trong phòng khách tĩnh lặng, ánh nắng nhạt đầu ngày rọi qua rèm cửa, phủ lên cả hai một lớp sáng ấm áp như một phép nhiệm màu.

kiep-truoc-la-me-kiep-nay-la-vo-4

Thuận vẫn còn đôi mắt hoe đỏ, nhưng gương mặt anh dần dịu lại. Anh nắm chặt lấy tay Mai, đôi tay của người mẹ – người phụ nữ đã từng ôm anh vào lòng trong những ngày tháng thơ bé, và giờ đây, lại đang ngồi đối diện anh trong một hình hài khác.

“Con… vẫn nhớ mẹ lắm. Có những đêm con mơ thấy mẹ, nhưng không bao giờ rõ mặt. Con chỉ nhớ mùi hương, cái ôm và giọng nói ấm áp mỗi lần mẹ ru con ngủ.” – Giọng Thuận nhỏ dần, nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Mai mỉm cười, dịu dàng siết tay anh.

“Mẹ cũng nhớ con… Đến tận lúc nhắm mắt, mẹ vẫn chỉ lo con sống ra sao, lớn lên có ai chăm sóc không. Mỗi lần nghĩ đến con một mình trên đời, mẹ chỉ ước mình được ở lại thêm một chút…”

Thuận gật đầu, mắt rưng rưng.

“Những năm sau khi mẹ mất… con như sống trong một khoảng trống. Có ba, có họ hàng, nhưng… không ai thay thế được mẹ cả.”

Rồi không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Không còn tiếng gió, không còn tiếng chim buổi sớm, chỉ còn hai người đang ngồi đối diện nhau, hai bàn tay vẫn siết chặt như không muốn rời.

Thuận cúi đầu, đôi mắt không rời khỏi ngón tay Mai đang đan vào tay mình.

Giọng anh khàn đi, như thể mỗi từ cất lên đều nặng trĩu:

“Thế còn… mối quan hệ giữa chúng ta thì sao? Chúng ta… mẹ biết đấy.”

Mai thoáng giật mình. Từ “mẹ” thốt ra từ miệng anh khiến lòng cô nghẹn lại. Ánh mắt cô dịu xuống, nhưng trong đó cũng ẩn chứa một nỗi đau khó nói thành lời.

“Thuận…” cô nhẹ nhàng gọi tên anh, như ngày xưa từng gọi đứa con trai bé nhỏ đang lấm lem chạy về nhà sau cơn mưa.

“Con nói đúng. Chúng ta đã từng… không biết. Đã từng yêu nhau như hai người xa lạ. Nhưng giờ đây, khi ký ức đã trở lại, mẹ cũng không thể giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”

Cô cúi đầu, thì thầm:

“Mẹ không hối hận vì đã yêu con… bởi tình cảm ấy, nó xuất phát từ trái tim Mai – người con gái được sinh ra lần nữa, không còn mang thân phận là mẹ của ai cả. Nhưng mẹ thì lại nhớ… nhớ tất cả.”

Thuận vẫn không rời tay ra. Ngược lại, anh siết chặt hơn, như thể sợ nếu buông ra thì mọi thứ sẽ tan biến như giấc mơ.

“Vậy… nếu con vẫn không thể ngừng yêu mẹ thì sao?” – Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng trong đó ánh lên một tia kiên định. “Ký ức là của mẹ… nhưng trái tim này, từ đầu đến cuối, vẫn là của Mai.”

Mai khẽ rùng mình. Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má. Không phải vì sợ hãi hay hối hận, mà vì cô hiểu – trong sự trớ trêu của định mệnh, tình yêu đã vượt khỏi những khuôn mẫu thông thường.

“Mẹ cũng không biết…” – cô khẽ nói. “Có lẽ… chúng ta phải học cách sống với cả hai phần của sự thật: Một phần là mẹ con… một phần là những kẻ đang yêu nhau…”

Ngoài kia, gió lại thổi qua khe cửa, kéo theo một cơn rung nhẹ nơi tim hai người – như thể định mệnh vẫn đang lặng lẽ quan sát, chờ đợi xem họ sẽ chọn con đường nào trong mê cung luân hồi đầy ngang trái.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng