Phần 136
Nhưng, đã có bao giờ, trong cuộc đời mình, bạn cố gắng vì một điều gì đó lớn lao hơn hay chưa? Bản thân tôi rõ ràng là có, nhưng xem chừng đến thời điểm hiện tại tôi cũng chẳng có cho mình một thành tích nào cụ thể…
Phải rồi, điều to tát nhất mà tôi ước ao trong đời chính là việc được đường hoàng sánh bước cùng Uyển My mà chẳng phải e sợ hay cúi đầu trước bất cứ người nào trong gia đình hay bạn bè của nàng, Vì Uyển My, tôi đã cố gắng học tập chăm chỉ, làm việc miệt mài, kiếm tiền đến cuồng loạn, cố gắng trở thành phiên bản giỏi giang, tốt đẹp nhất của mình chỉ với một mục tiêu tối thượng, được mọi người công nhận và tự tin tuyệt đối khi đứng cạnh Uyển My, và được nàng tự hào giới thiệu về tôi như một trong những thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của nàng.
“Chồng tương lai của Uyển My thì phải là người giỏi nhất mới được đó, hì hì”
Đúng, đúng như vậy rồi. Tôi đã từng cố gắng hơn tất thảy để xứng đáng được gia đình Uyển My công nhận, được đường hoàng sóng đôi bên cạnh cô tiểu thư xinh đẹp giỏi giang này mà chẳng ngại ngần những ánh mắt soi mói xung quanh. Uyển My từ xưa đến giờ vẫn luôn luôn là một trong những người giỏi nhất, ở bất cứ lĩnh vực nào mà nàng muốn tham gia.
Vậy tại sao giờ đây, tôi một mực muốn thỏa mãn mong ước được làm chồng của nàng, cơ mà bây giờ lại chấp nhận buông xuôi với vị trí thứ 2. Nên nhớ, người vô địch mới là người được nhớ tới, còn kẻ hạng nhì sẽ mãi mãi chìm sâu trong những trang sách của lịch sử. Kẻ xứng đáng với Uyển My, chỉ có thể là kẻ giỏi nhất. Ngày đó, tôi đã thực sự nghĩ như vậy, và làm theo như vậy, không chút đắn đo.
“Anh giỏi hơn em nhiều, chỉ cần chăm chỉ và cố gắng thêm nữa, anh sẽ vượt qua em nhanh thôi, bǎobèi ngốc”
Tưởng như rất lâu nhưng tất cả mọi thứ chỉ lướt qua trong một phần mười giây đồng hồ. Như một phép màu của tạo hóa, hay hào quang boy anime gì đó cũng được, tôi chẳng biết nữa, chỉ là gần như tôi chợt bừng tỉnh trong phút chốc, mở mắt ra và mồn một trông thấy đòn gối đang hạ từ trên cao xuống của thằng Trí.
“Rầm”
Một tiếng động mạnh bạo nữa vang lên, và tôi đã né được đòn kết liễu đó một lần nữa:
– Mày…
Thằng Trí lộ rõ vẻ hốt hoảng khi tôi cong người và bật dậy bằng kỹ thuật Kip – up. Đây là một kỹ thuật khá cơ bản của một người tập võ để có thể bất ngờ phản công khi đối phương chủ quan, và thằng Trí ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, vì chắc chắn nó không thể ngờ tôi vẫn dư sức làm chuyện đó, chỉ là ban nãy tôi không có chút động lực nào mà thôi. Trong lúc nó còn đang mắt tròn mắt dẹt, tôi nhanh chóng áp sát và sử dụng một đòn triệt vào khớp gối của nó khiến nó khuỵu hẳn xuống đất, để lộ quá nhiều sơ hở. Thế nhưng thằng Trí vẫn là một cao thủ, nó ngay tức thì lách người sang một bên để tránh khỏi đòn cước đang tới của tôi, nhưng đó là tất cả những gì nó có thể làm, vì điều này hoàn toàn trong kế hoạch của tôi. Ngay khi nó nhích người sang bên trái, phần tay phải vốn là điểm yếu của nó lộ ra hoàn toàn trước mặt tôi, và không có gì có thể ngăn cản tôi phát ra một đòn kình lực trứ danh với tên gọi One Inch Punch vào hông phải của nó. Thằng Trí nhăn mặt đau đớn giật lùi lại một bước. Thế nhưng lần này thì tôi quyết tâm không để cho nó có cơ hội phản công, tôi lướt theo ngay sau đó và tung ra một bài quyền liên hoàn vào bụng, hông và mặt của thằng Trí rồi kết thúc bằng một đấm vào hàm trái. Tốc độ ra đòn quá nhanh khiến nó không kịp trở tay và lĩnh trọn toàn bộ chiêu thức của tôi. Bị trúng đòn đau, thằng Trí trở nên điên tiết, nó gầm lên một tiếng rồi nhảy tới với đòn Knee Strike khá bài bản nhắm vào cằm của tôi. Cơ mà tất cả đều đã nằm trong tính toán, tôi lùi lại phía sau một bước, vừa kịp né đòn hiểm rồi tung đòn triệt vào chân trụ khiến thằng Trí mất đà lao đầu về phía trước, và trong khi nó còn đang chưa kịp định thần, tôi đã tung người lên không đồng thời xoay hông và thực hiện chiêu 360 Tornado Kick.
“Kình”
Một tiếng va chạm cực mạnh giữa chân tôi và phần mũ bảo hộ của thằng Trí. Nó mất đà loạng choạng suýt văng khỏi sàn đấu. Rất may là tại giải đấu này, mũ bảo hộ được sử dụng, chứ nếu đánh theo kiểu MMA không có dụng cụ che chắn thì sau pha đó thằng Trí đã có thể nhập viện là vừa rồi.
Không để lỡ thời cơ, tôi nhảy tới và thực hiện liên tiếp gần chục đòn One Inch Punch vào giữa ngực khiến thằng Trí chỉ còn biết buông thõng an phận. Máu miệng của nó bắn đầy mặt tôi với những lần ho sặc sụa. Thế trận gần như đã không còn có thể thay đổi được nữa.
Tôi kết thúc màn tra tấn của mình bằng một tát thật mạnh vào mặt thằng Trí, ngay khi nó ngả người sang bên trái thì tôi hạ màn bằng biến thể Ura Mawashi Geri, thay vì đá bằng cổ chân thì sẽ sử dụng phần gót.
“Chát”
Một đòn nặng nữa vào phần đầu, và thằng Trí hẳn đã choáng váng đầu óc, chân tay vô lực, liên tục lắc đầu để lấy lại thăng bằng nhưng vô vọng. Tôi nhìn nó đang vất vả tiến lại mà chợt nghĩ đến bản thân của mình hiện nay. Hai tay trúng đòn đau như muốn gãy, mắt thì sưng húp, miệng thì bê bết máu, cũng chẳng khá hơn là mấy. Chợt, tôi dừng lại khoảng vài giây, liếc nhìn lên phía khán đài, nơi Uyển My đang nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe nhưng tràn ngập tự hào, Quỳnh thì xem ra vẫn chưa thể ngưng nổi sự hồi hộp, em đan hai tay vào nhau và không rời mắt khỏi tôi:
– Đầu hàng đi! Mày… thua rồi!
– Còn… còn lâu… thằng… chó… tao sẽ… sẽ… giết mày! – Trong giờ phút cuối cùng, Trí vẫn thể hiện mình là một đứa cứng đầu…
“Huỵch”
Tôi hạ trụ, nâng chân lên và thực hiện một pha đá ngang vào giữa ngực làm thằng Trí bật ngửa ra sau, thở hồng hộc giữa sàn:
– Thua đi, xong rồi… cảm ơn vì đã… tha cho tao! Nhưng tao thì không đâu…
– …
Ở những tiếng đếm cuối cùng, thằng Trí vẫn bằng một cách nào đó gượng dậy được, nó nhìn tôi bằng gương mặt lúc này đã biến dạng, không có chỗ nào lành lặn, máu thấm đỏ gần như một nửa áo:
– Sao… sao… sao thế? Mày… m… mày… không có gan… kết liễu… liễu… tao à…
– Tao cho mày một cơ hội cuối, đầu hàng đi bằng không thì tao sẽ kết thúc…
– Phù… hề… phù… loại hèn nhát như mày… hê… không xứng đáng… phù… thắng tao… đâu…
– …
– Và con… phù… bồ của mày… phù… cũng vậy… nhường lại cho thằng… Hải đi… ha… ha…
– SÚC SINH, NÓI NGỌT KHÔNG NGHE À?
Vừa nghe nhắc đến Hải, tôi đã gần như mất đi chút nhân tính cuối cùng. Và ngay trong giây phút quyết định của ngày hôm đó, tôi dặm mạnh chân xuống sàn, bật lên cao và xoay người trên không một cách đẹp mắt và tung ra đòn Spinning Heel Kick huyền thoại của mình, một đòn mà tôi đã từng sử dụng để hạ gục thằng Trí trong lần đâu tiên chạm trán, chắc là nó vẫn chưa quên.
“Bốp”
Một cú đá chất chứa vô vàn sự căm phẫn và cả những uất ức trong suốt quãng thời gian qua, dù rằng cái thằng trước mặt tôi đây lại chẳng phải là thằng xứng đáng nhận cú đá đó.
“Uỳnh”
Thằng Trí ngã vật ra sàn, máu miệng thốc tháo nôn ra, khán giả gào thét trong cuồng loạn và trọng tài tuýt còi một cách đầy quyết đoán:
– Knockout! Thanh Phong vô địch!
“YEAHHHHH”
“TUYỆT VỜI PHONG ƠI!!!”
“SƯ PHỤ GIỎI QUÁ!!!”
“14205 VÔ ĐỊCH!!!”
“VÔ ĐỊCH!!!”
Khi trọng tài hô vang tuyên bố chiến thắng, cả khán đài như vỡ òa. Những tiếng reo hò, vỗ tay vang dội khắp không gian. Giữa bầu không khí tuyệt vời ấy, hàng trăm khán giả không kìm được cảm xúc đã ùa tràn xuống sàn đấu. Họ vây quanh lấy tôi, giơ cao băng rôn, cờ quạt, hò hét gọi tên tôi trong niềm vui sướng tột cùng. Tôi cảm nhận rõ từng cái bắt tay, những cái ôm siết chặt và ánh mắt ngưỡng mộ đong đầy yêu thương. Giữa biển người reo hò ấy, tôi biết mình đã thực sự chạm tới đỉnh cao… nhà vô địch đại hội võ thuật. Đã gọi tên Phạm Thanh Phong!
Một chiến thắng đầy cảm xúc, đầy may mắn và cũng đầy… thị phi. Tôi rõ ràng không phải là người giỏi hơn, tôi chỉ là kẻ ăn may được cứu rỗi bởi chính đối thủ của mình và sự gợi ý ngàn vàng từ cô bạn gái thông minh. Thằng Trí hoàn toàn xứng đáng là nhà vô địch, nhưng nó lại muốn hạ gục tôi một cách oanh liệt hơn, và giờ thì cái giá phải trả là quá đắt.
Một chiến thắng không mang ý nghĩa về mặt vật chất, nó chỉ đặc biệt hơn rất nhiều lần về mặt tinh thần, một chiến thắng giúp tôi cởi bỏ đi toàn bộ những áp lực vây quanh mình suốt quãng thời gian qua, và một chiến thắng để khép lại một chương cũ tràn ngập đau thương và hướng đến quãng đường mới tươi sáng và ngọt ngào hơn bên cạnh những người mà tôi yêu quý…
Nhưng với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nửa miệng khó ưa mà em đang dành cho Quỳnh, thì cố vẻ điều đó, chỉ là mơ thôi, Uyển My nhỉ?
Tôi của trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi lại cảm thấy hài lòng và thỏa mãn như thế khi chiến thắng tại một giải đấu nghiệp dư vô thưởng vô phạt như lần này. Khoảnh khắc khi đòn Heel Kick cuối cùng của tôi trúng đích và thằng Trí đổ gục xuống sàn đấu như một cái cây bị đốn hạ, thế giới xung quanh tôi như ngừng lại trong một tích tắc.
Tai tôi ù đi, không phải vì tiếng hò reo điên cuồng của đám đông đang bùng nổ trên khán đài, mà vì sự tĩnh lặng đột ngột đến khó tin sau những phút giây căng thẳng đến nghẹt thở vừa qua. Tôi đứng đó, trống ngực vẫn phập phồng dữ dội, cố gắng hít từng ngụm không khí đặc quánh mùi mồ hôi và máu. Cơn đau nhói lên từ khắp cơ thể – từ bắp tay rã rời, đôi chân run rẩy, vết bầm tím trên đùi và cả vết rách đang rỉ máu trên khóe miệng. Nhưng lạ thay, cơn đau ấy lại ngọt ngào một cách kỳ lạ. Nó là bằng chứng cho cuộc chiến ác liệt vừa kết thúc, cho sự kiên cường đến tận cùng mà tôi đã phải bỏ ra.
“Mình… thắng rồi sao?” Câu hỏi đó vang lên trong đầu, mơ hồ và khó tin. Trận đấu vừa rồi giống như một thước phim quay chậm đầy kịch tính. Có những lúc tôi tưởng mình đã gục ngã, khi thằng Trí mở màn hoàn hảo và dồn ép tôi đến đường cùng, khi những cú ra chân hiểm hóc và uy lực của nó suýt chút nữa đã hạ gục tôi. Có những khoảnh khắc tôi chỉ biết dựa vào bản năng, vào ý chí sắt đá được mài giũa qua bao ngày tháng khổ luyện để trụ vững. Và rồi, trong một thoáng sơ hở duy nhất, kết hợp thêm một chút may mắn, một chút sự giúp đỡ từ Uyển My, tôi đã thực hiện được một pha thi đấu quyết định, lật ngược tình thế một cách không tưởng.
Cánh tay của trọng tài giơ cao tay tôi lên. Đó là lúc thực tại ập đến. Tiếng hò reo của đám đông không còn là những âm thanh hỗn loạn nữa, mà biến thành một bản hùng ca vang dội, gọi tên tôi. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, khiến những giọt mồ hôi trên mặt tôi lấp lánh và huyền ảo hơn bao giờ hết. Một cảm giác mãnh liệt, một hỗn hợp khó tả của niềm vui sướng tột đỉnh, sự nhẹ nhõm vô bờ và cả sự kiệt sức đến tận cùng trào dâng trong tôi.
Nó không chỉ đơn thuần là hạnh phúc của kẻ chiến thắng, mà còn là sự giải thoát sau khi đã đi qua lằn ranh của sự thất bại, bước đến một vị trí cao hơn và xứng đáng hơn với những người biết nỗ lực. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, hòa cùng mồ hôi và máu. Tôi không còn chắc đó là nước mắt của niềm vui hay sự đau đớn, hoặc có lẽ là cả hai, vì lúc này đây, niềm xúc động trong tôi chẳng thể nào diễn tả được bằng lời nữa.
Tôi đưa mắt nhìn về phía những người bạn của tôi, nơi họ đang ào xuống vây lấy tôi, thấy nụ cười tự hào của Uyển My và ánh mắt rưng rưng của Quỳnh, có cảm giác trái đất như ngừng quay, và tôi đã đạt được một thứ gì đó thật sự lớn lao, lớn lao hơn rất nhiều so với bản chất của nó, vì sự giá trị ấy, đến từ mặt tâm hồn. Tôi nhìn lên đám đông, thấy những gương mặt hân hoan xa lạ cũng đang đứng cả dậy mà vỗ tay cổ vũ cho mình. Mọi sự hy sinh, mọi giọt mồ hôi, mọi nỗi đau thể xác và tinh thần dường như tan biến hết trong khoảnh khắc này.
Cơ thể tôi vẫn đau nhức, hơi thở vẫn chưa thể bình ổn, nhưng tâm hồn tôi lại đang lâng lâng. Tôi đã chiến thắng, không chỉ chiến thắng đối thủ khó nhằn nhất của mình, mà còn chiến thắng chính giới hạn của bản thân mình sau một trận đấu mà chỉ cần một sai lầm nhỏ, hoặc thằng Trí bình tĩnh hơn, kết cục đã hoàn toàn khác. Giây phút này, dù kiệt sức đến rã rời, tôi cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh thế giới, và cảm giác đó thật tuyệt vời, thật đáng giá:
– Giỏi lắm, hì hì, mình tự hào về bạn!
Uyển My bẽn lẽn tiến đến trước mặt tôi, và nàng nhoẻn miệng cười tủm tỉm. Và dường như biết ý, tất cả mọi người đều lùi ra 2 bên để nàng bước đến. Trong giờ phút xúc động của ngày hôm ấy, tôi chỉ muốn chạy lại ôm lấy nàng để san sẻ niềm vui này. Thế nhưng, khi đôi chân mỏi mệt còn chưa kịp cất bước, tôi đã kịp dừng lại ngay tắp lự vì những giọt nước mắt hòa lẫn trong nụ cười hiền lành của Quỳnh ở cạnh bên.
Em đang bế bé Min bằng 1 tay, tay còn lại, em còn đang mải mê lau vội đi những giọt lệ lăn dài trên má. Giờ phút ấy, tôi như đứng giữa lằn ranh của hạnh phúc và khổ đau, vì tôi chẳng thể nào ôm lấy Uyển My ngay khi Quỳnh còn đứng đó cả. Tôi chẳng biết trong đầu mình lúc này đang có những suy nghĩ gì, chỉ đồ rằng nếu tôi ôm lấy 1 trong 2 người, thì người còn lại chắc chắn sẽ không thể vui.
Uyển My là bạn gái của tôi, điều này mọi người đều biết, cả Quỳnh cũng vậy. Thế nhưng, với tất cả những gì Uyển My đã làm, thì Quỳnh, với tư cách là một người tri kỷ của tôi cũng hoàn toàn đủ lý do để cảm thấy không hài lòng. Quỳnh có cảm tình với tôi, em thương tôi vì tất cả những gì tôi đã, đang và sẽ có. Thế nhưng, tôi một lòng vẫn hướng về Uyển My, điều đó chẳng thể chối cãi, bằng chứng là trong những giờ khắc ngặt nghèo nhất, tôi chỉ luôn luôn nghĩ về Uyển My, về tương lai mà tôi với nàng sẽ được hạnh phúc bên cạnh nhau, và về cái nhìn đầy tôn trọng mà ba mẹ nàng dành cho chàng rể quý là tôi.
Tôi có xúc cảm với Quỳnh, điều này cũng chẳng thể phủ nhận, nhưng tôi không biết làm cách nào để nói rõ cho em biết những gì tôi đang nghĩ, rằng tôi không biết phải lựa chọn làm sao giữa em và Uyển My hiện tại. Một người luôn khiến tôi say mê, còn người kia, vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần thật vững chắc.
“Làm ơn nói cho tôi biết, tôi phải làm sao bây giờ hả trời ơi?”
Tôi mỉm cười đáp lễ nhìn Uyển My, khẽ gật đầu thay lời muốn nói. Nàng dường như cũng sớm nhận ra được sự có mặt của Quỳnh ở cạnh bên. Nếu là lúc bình thường, tôi khá chắc rằng Uyển My sẽ làm gì đó để chứng minh rằng nàng mới là chính thất, còn tất cả những cô gái khác chẳng có nghĩa địa gì với tôi. Thế nhưng, cũng chính người con gái đó, người mà chỉ vừa tối hôm qua mạnh miệng rằng sẽ khiến Quỳnh trả giá, nay lại… bình thường đến mức bất thường. Uyển My không làm gì đột biến cả, nàng chỉ thở hắt ra rồi quay đầu rời đi trong sự ngỡ ngàng của tôi và một vài người khác:
– Ủa? Chị My, chị đi đâu vậy? – Thằng Linh là người đầu tiên lên tiếng…
– Ừm… không có gì, chị nghe điện thoại thôi, mọi người cứ nói chuyện đi, hì.
Khi vừa quay lại, tôi thấy hơi đôi gò má của Uyển My đã ửng đỏ, đôi mắt nàng cũng đã ngấn lệ từ bao giờ. Thế nhưng, nàng không khóc to lên thành tiếng như mọi lần chúng tôi ở bên nhau, nàng chọn cách quay đầu bỏ đi, để lại tôi với tâm trạng ngổn ngang và những nỗi niềm chẳng biết phải bày tỏ làm sao. Dường như nhận ra được sự bất thường, Tuyết Mai nhăn mặt nhìn tôi đầy khó hiểu rồi quyết định chạy vội theo cô em gái của mình.
Thà rằng Uyển My cứ bình thường như trước, cứ ngạo mạn và đanh đá như cách nàng đã từng, thì tôi lại không cảm thấy có lỗi như bây giờ. Nhìn người con gái tôi yêu lủi thủi bước ra phía ngoài cổng, tim tôi tự dưng có cảm giác thắt lại. Tôi không hiểu vì sao Uyển My lại thay đổi nhanh như thế, từ một cô nàng hùng hổ của buổi tối hôm qua, giờ đã trở lại là cô nàng Uyển My mít ướt như cách đây hơn 1 năm, khi chúng tôi mới vừa gặp nhau, vậy là sao, là sao:
– Chúc mừng… anh! Anh có đau lắm không?
Quỳnh xúc động tính đưa tay lên chạm vào mặt tôi để kiểm tra, cơ mà sau một hồi đắn đo thì em quyết định rụt tay lại, chỉ đứng nhìn một cách lo lắng:
– Cũng đau… mà cũng vui…
Tôi trả lời với Quỳnh, nhưng tâm trí và cả ánh mắt lúc này vẫn còn đang bận dõi theo Uyển My, người đang từ từ khuất bóng sau cánh cửa nhà thi đấu. Cái khung cảnh này thật quá đỗi quen thuộc. Cũng tầm này, 1 năm về trước, tôi sau một hồi quần thảo với nhỏ Ngân đã quyết định rút lui để chạy theo Uyển My vì sợ nàng đang giận dỗi tôi điều gì đó.
Thế rồi, 1 năm sau, khi tôi cuối cùng cũng đã hoàn tất được câu chuyện của mình, Uyển My lại một lần nữa rời đi, bỏ rơi niềm hạnh phúc của tôi trong giây lát giữa bầu không khí vinh quang chẳng có chút giá trị nào. Đôi chân tôi thì quả thực đã muốn nhúc nhích chạy theo Uyển My, cơ mà lý trí tôi lại ghìm tôi đứng chặt lại, vì nếu quả thực lúc này mà tôi làm điều đó trước mặt Quỳnh, con gái của Quỳnh, và cả mẹ của Quỳnh nữa, nó chẳng hay chút nào. Người không bao giờ muốn mất lòng người khác, đến cuối cùng sẽ làm mất lòng tất cả những người quan tâm đến họ, và có lẽ, giờ này đây, khi ở trong hoàn cảnh trái ngang này, tôi cũng đã hiểu ra rất nhiều, rất nhiều điều rồi:
– Em cứ sợ… anh… bị… làm sao? – Quỳnh nửa cười nửa mếu, em đưa tay lên lau nước mắt…
– Hờ, anh… không sao mà… – Tôi khẽ đưa tay xoa đầu Quỳnh trấn an…
Nhưng khoảng không gian riêng tư không phải là chỗ có thể có ngay bây giờ, vì chỉ vài giây ngắn ngủi sau, đám lớp tôi đã nhào tới vây lấy tôi với những tiếng hò reo và vỗ tay không ngớt:
– Khá lắm chú, anh biết chú sẽ thắng mà! – Thằng Tuấn đá cười ngoác miệng, đúng là thằng hai mặt…
– Cũng… hên thôi…
– Hên là hên thế nào, cái thằng mất dạy đó là phải vả cho lật mồm ra… à…
Tuấn đá chợt khựng lại, nháy mắt với tôi. Và cũng chỉ cần tích tắc, tôi lập tức hiểu ra vấn đề, vì cái người có liên quan nhất đến thằng Trí trong lớp tôi cũng đang đứng ngay ở đây, bên cạnh tôi, và nở một nụ cười ẩn ý:
– Đánh dữ quá ha?
– À… ờ… ăn may thôi, hê hê. Mà Trí sao rồi? – Tôi gãi đầu cười trừ…
– Tỉnh rồi, còn hơi choáng nên đội y tế đang chăm sóc – Ái Quyên thản nhiên đáp…
– Em có… ghét anh không đấy?
– Không, có gì mà ghét, ông thắng tôi còn mừng… – Cô bé quẹt mũi…
– Mắc gì mừng?
– Thằng cha Trí chẳng coi ai ra gì, kiêu căng lắm, tôi chẳng thích thế, giờ thì thua rồi ráng mà chịu – Ái Quyên nhún vai…
– Uầy, em miêu tả nghe quen quá nhỉ?
– Quen gì?
– Nghĩ xem… giống chị của em…
– À… hihi, em không có ý đó, mà chị đâu rồi?
Tôi thở dài nhìn ra phía ngoài:
– Vừa ra ngoài rồi, hình như nghe điện thoại…
Tôi trả lời, tự an ủi luôn bản thân bằng cái lý do ngu xuẩn đó, dù tôi biết rằng gần như chắc chắn chẳng có cuộc điện thoại nào cả, vì cái thái độ đó của Uyển My, chính tôi phải hiểu rõ hơn ai hết chứ:
– Điện thoại nào? Giỏ xách của chị em giữ mà!
Ái Quyên tròn mắt ngạc nhiên, cô bé đưa tay cho tôi chiếc túi xách màu nâu sang trọng của Uyển My trong ánh mắt thẫn thờ của cái thằng vô tâm nhất thế giới – là tôi. Tôi đờ người ra mất mấy giây, dù trong lòng nóng hừng hực như lửa đốt, tôi vẫn không hiểu sao mình chẳng cất bước chạy vội ra phía ngoài được, vì chỉ cần nghĩ đến việc Quỳnh đau lòng vì tôi, tôi lại không nỡ để điều đó xảy ra:
– Chắc… Uyển My có chuyện cá nhân, có Tuyết Mai đi theo rồi, chắc không sao…
Những lời sáo rỗng của tôi chẳng phải là để xoa dịu Ái Quyên mà là nhằm trấn an chính tôi ngay lúc này, khi mà đầu óc lẫn tâm trí của tôi đang xoay vòng liên tục vì những thứ đang diễn ra trước mắt. Tôi chẳng hiểu mình đang bị làm sao nữa. Tôi yêu Uyển My, điều này chắc chắn đúng, nhưng tôi không dám khẳng định tôi không… xao động vì sự quan tâm của Quỳnh.
Đành rằng Uyển My đường đường chính chính là bạn gái của tôi, thế nhưng tất cả những gì nàng nói, nàng làm có xứng đáng với cái danh xưng, cái vai trò ấy hay không? Quỳnh có thể không yêu cầu bất cứ sự quan tâm nào từ tôi, thế nhưng em vẫn một mực bảo vệ và sát cánh bên cạnh tôi mỗi lúc tôi cần. Sự dịu dàng và ấm áp của Quỳnh càng lúc càng làm tôi khó xử khi bày tỏ tình cảm của mình với Uyển My trước mặt em.
Và cho đến thời điểm hiện tại, một việc đơn giản như chạy theo và tìm hiểu xem bạn gái của mình đang gặp vấn đề gì, tôi cũng chẳng dám nhấc chân lên mà thực hiện nữa. Chung quy lại, có thể nói, ngay lúc này, 6 phần trong tôi vẫn nghiêng về Uyển My, còn 4 phần còn lại, hẳn nhiên sẽ dùng để đối đáp với Quỳnh rồi.
Cơ mà, có một vấn đề đã phát sinh và có cảm giác mỗi lúc nó lại trở thành một vấn đề to hơn, đó là việc mỗi khi Uyển My làm một điều gì đó, tôi y như rằng lại suy nghĩ lung tung và nghi ngờ về việc liệu hành động đó của nàng có phải là một phần trong kế hoạch nào đó hay không? Cách đây vài giờ, khi mà Uyển My gửi cho tôi mẩu giấy gợi ý đó, tôi cứ ngỡ rằng nàng đang toan tính điều gì, nhưng cuối cùng, đó chỉ là cách mà cô người yêu thông minh của tôi gợi ý cho tôi mà thôi.
Liệu có phải rằng, niềm tin trong tôi với Uyển My đã dần cạn kiệt, khi mà tôi chẳng thể tin nổi những gì nàng làm nữa, dù rằng tôi vẫn yêu Uyển My rất nhiều, rất nhiều. Tràn ngập giữa những tiếng cổ vũ và cả những lời chúc mừng của mọi người xung quanh, tôi thật sự quên khuấy đi mất việc phải đuổi theo Uyển My mà chỉ tập trung cười nói sáo rỗng với sự hiện diện của Quỳnh cạnh bên:
– Cảm ơn sự tham gia của quý vị đại biểu, các thầy cô, các khách mời, toàn bộ sinh viên của trường và những bạn đã tham gia tranh tài đại hội thao lần này. Sau đây là lễ trao giải cho các cá nhân, tập thể đạt thành tích…
Tôi đường hoàng bước lên bục nhận giải với lời giới thiệu chẳng thể nào hoành tráng hơn:
– Xin mời bạn Phạm Thanh Phong, huy chương vàng bộ môn võ đối kháng với thành tích 100% hạ knockout đối thủ! Xin mời!
Tôi thở hắt ra và từ tốn bước về vị trí cao nhất để nhận tấm huy chương vàng từ thầy hiệu trưởng. Những tiếng vỗ tay rào rào từ khắp các khán đài, những tiếng hô vang tên mình được cất lên khiến tôi đã được trải qua một cảm giác thật sự đặc biệt và khó quên. Tôi là một đứa đã được trui rèn từ bé, có thể nói là gần như cả cuộc đời tôi đều gắn liền với võ thuật, đánh đấm, nhưng chưa bao giờ tôi lại cảm thấy tự hào như lần này, dù chỉ là một giải đấu nghiệp dư, thế nhưng nó đã đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi, kể từ đó về sau.
Tôi giơ cao chiếc cúp lưu niệm và cả tấm huy chương vàng danh giá, bên cạnh là thằng Trí và thằng Hòa cũng đang ngậm ngùi vỗ tay, cảm thấy cả thế giới thu nhỏ lại và tôi bỗng trở thành tâm điểm của nơi đó, một cách chẳng thể nào ngọt ngào hơn.
Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra…
Trong khoảnh khắc mà tôi như đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, thì người con gái tôi yêu, lại chẳng ở đó…
Một khoảng trống bỗng chốc hiện lên và chiếm trọn lấy tâm hồn tôi lúc này…
Tôi làm điều này vì Uyển My, chắc chắn là thế, và cũng nhờ có Uyển My, tôi mới đạt được thành tích của ngày hôm nay…
Vậy mà, trong cái phút thăng hoa đầy cảm xúc này, tôi lại quên bẵng đi mất rằng, danh hiệu đắt giá nhất trong cuộc đời tôi, lúc này, không phải là chiếc cúp tôi đang cầm trên tay, mà là… Uyển My.
Tôi nhìn về phía khán đài, nơi những người bạn, những người em của tôi đang cười tươi đầy hạnh phúc, ngay cả Quỳnh cũng vậy, em nhìn tôi bằng ánh mắt ngấn lệ và tràn ngập những niềm phấn khởi. Bé Min yêu quý của tôi cũng đang vỗ tay cười tươi theo cách mẹ nó đang làm, mặc dù có thể Min chưa hiểu được tất cả những gì đang diễn ra, nhưng sự xuất hiện của cô bé chính là một trong những nguồn động lực to lớn nhất của tôi ngày hôm nay. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự hiện diện của Min vô tình khiến tôi áp lực hơn khi đối diện với Quỳnh, và rằng thì tôi chẳng thể bỏ chạy theo Uyển My vì có Quỳnh ở đó, và cô con gái bé nhỏ của em cũng vậy nữa…
Đã có lần, Uyển My nói với tôi rằng:
– Tình yêu nên có một chút ích kỷ, dĩ nhiên ngoài việc ích kỷ giữ riêng người đó cho bản thân mình, thì ở đây, “ích kỷ” không mang nghĩa tiêu cực là chỉ biết đến mình, bỏ mặc đối phương. Nó thiên về sự tự trân trọng bản thân, biết đặt ra giới hạn lành mạnh và không đánh mất hoàn toàn cái tôi vì tình yêu…
– Nghĩa là sao?
– Nghĩa là dù anh có cảm thấy yêu em và muốn chiều chuộng em cách mấy chăng nữa, nhưng hãy nhớ giữ lại cho mình những khoảng không gian riêng, những sở thích và những nhu cầu riêng. Dĩ nhiên có thể em sẽ buồn, sẽ giận dỗi anh, nhưng em cũng sẽ từ đó mà hiểu được, bạn trai của em cũng là một người có chính kiến, hì hì.
– Anh… chưa hiểu?
– Tình yêu là sự hòa hợp của hai cá thể riêng biệt, không phải sự hòa tan. Việc giữ lại không gian riêng, sở thích riêng, các mối quan hệ bạn bè, gia đình riêng giúp cả anh hoặc em đều không bị “nuốt chửng” bởi tình yêu, từ đó chúng ta sẽ duy trì được sự độc lập và thú vị của bản thân mình, hiểu chưa đại ngốc?
– À… ừ… hiểu… hiểu rồi…
– Có đôi lúc, em sẽ bất chấp mọi thứ mà muốn giữ anh cho riêng mình, nhưng bản thân em cũng biết mình không đúng, chỉ là… hy vọng, anh sẽ hiểu và thông cảm cho em, vì em muốn mình mãi mãi là Uyển My bé nhỏ duy nhất của anh thôi, hì…
– …
Chẳng biết từ lúc nào, sống mũi tôi đã cay xè, đôi mắt tôi đã chực trào những dòng lệ. Tôi biết Uyển My đã làm rất nhiều chuyện không chính đáng, nàng cũng đã khiến tất cả mọi người xoay như chong chóng chỉ vì những điều nàng muốn làm. Thế nhưng, suốt từ đầu đến giờ, có lẽ, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ, Uyển My làm điều gì gây tổn hại đến tôi.
Thứ duy nhất mà nàng khiến tôi cảm thấy khó chịu chính là sự kiểm soát vô cớ suốt quãng thời gian dài vừa qua. Bản thân tôi đến bây giờ cũng chẳng thể nào có thể chấp nhận được cái lý do mà nàng quyết định trở về Mỹ suốt 1 năm vừa qua, dù rằng tôi hiểu, Randall có ý nghĩa to lớn thế nào với bản thân nàng, thế nhưng, một người bạn trai cũ, quan trọng hơn nhiều so với người mà nàng đã khẳng định “chỉ muốn được gả cho anh” hay sao?
Nhưng rồi thì, sau tất cả những dòng suy nghĩ, những kỷ niệm thoáng qua đó, tôi vẫn chẳng sao nhấc được đôi chân nặng nề của mình lên và chạy ra ngoài tìm kiếm Uyển My được, vì có lẽ, trong sâu thẳm tâm trí tôi lúc này, những thứ nàng đã đem đến cho tôi suốt thời gian qua, là thật sự khó, rất khó để chấp nhận.
Ngay khi buổi lễ trao giải kết thúc, tôi đã tiến đến chỗ Ái Quyên để hỏi thăm tình hình:
– Uyển My đâu rồi Quyên?
– Chị về rồi, hai người giận nhau à? – Ái Quyên tròn mắt nhìn tôi…
– À… thì… cũng có đôi chút…
– Mà… Phong nè!
– Sao vậy?
Ái Quyên nhìn tôi đầy ái ngại, dường như có sự đắn đo nhất định khiến cô bé không dám nói thẳng ý định của mình:
– Ừm… chị Quỳnh ấy…
– Quỳnh làm sao cơ? – Tôi đâm chột dạ…
– Em biết anh với chị Quỳnh có mối quan hệ thân thiết, em không rõ chị ấy như thế nào, nhưng Uyển My của anh thì ai cũng biết rồi. Chẳng cần biết cô nào lảng vảng bên cạnh anh, chị My cũng sẽ không để yên đâu, haizz…
Cô bé vỗ vai tôi, thở dài thườn thượt. Tôi không trách gì Ái Quyên, vì rõ ràng là cô bé nói đúng, chỉ là tôi ngay lúc này vẫn chưa đủ can đảm để đưa ra quyết định, liệu rằng giữa tình yêu to lớn của tôi dành cho Uyển My và niềm thương cảm sâu sắc của Quỳnh, tôi sẽ bước theo hướng nào đây:
– Anh biết, nhưng mà anh…
– Em hiểu anh không hài lòng với những gì chị My đối xử với anh. Bản thân em cũng cảm thấy chị My đã làm những thứ không đúng và thật sự khó hiểu, nhưng em cũng không biết phải khuyên anh thế nào. Hy vọng rằng anh sẽ có sự lựa chọn phù hợp, đừng để mọi người lại phải tổn thương nhau thêm nữa…
Những lời nói của Ái Quyên tuy không chủ đích khuyên tôi nên chọn ai, thế nhưng có vẻ như cô bé cũng chẳng thể bằng lòng nổi với những gì mà Uyển My đã làm, những gì nàng đã nói. Uyển My thương tôi, điều đó chẳng thể bàn cãi, nhưng liệu rằng với cá tính mạnh mẽ và sự quyết đoán độc lập đó của nàng, ai dám chắc trong tương lai, Uyển My sẽ lại không bày ra một kế hoạch nào đó nữa để rời xa tôi?
Suốt từ chiều cho đến tối, tôi trở về nhà Quỳnh để ăn uống và nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao tôi không muốn về nhà, cũng chẳng muốn đi tìm Uyển My ngay lúc này. Tôi biết rằng ở bên cạnh Quỳnh, tôi sẽ luôn luôn được đối xử như một người đàn ông thực thụ, được làm những gì mình muốn, được lắng nghe và được tôn trọng nhất có thể. Bé Min và Quỳnh chẳng rõ từ khi nào đã trở thành những người thân chẳng thể thiếu trong cuộc sống của tôi, và có cảm giác rằng chỉ cần được ở bên họ, tôi sẽ thoát ly hoàn toàn khỏi thực tại tàn nhẫn, để tận hưởng những giây phút vui vẻ, đầm ấm quý giá mà đã từ lâu lắm, tôi còn chẳng dám mơ ước tới nữa:
– Anh đói bụng chưa, em nấu cơm hen? – Quỳnh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, em nở một nụ cười hiền dịu…
– À… ừ… thôi khỏi đi, anh không đói, chỉ hơi mệt.
– Vậy anh nằm nghỉ đi, em xuống nấu ít đồ ăn cho mẹ.
– Ừ, vậy cũng được.
Nói đoạn, Quỳnh quay sang nhăn mặt:
– Min, ra đây với mẹ, để bác Phong nghỉ ngơi!
Mải mê suy nghĩ mông lung mà tôi còn quên bẵng đi mất việc nhóc Min đang nằm trên người tôi ngủ ngon lành từ nãy đến giờ. Tôi không biết tôi và cô bé có duyên từ kiếp nào hay không, chỉ là dường như Min rất thích tôi, lúc nào cũng muốn bám lấy tôi để nghe tôi kể chuyện hoặc chơi đùa với cô bé. Sự xuất hiện của Min vô tình trở thành một cây cầu để kết nối tôi và Quỳnh lại với nhau, vì chẳng rõ vô tình hay cố ý, Min cũng biết được rằng tôi và mẹ nó có một mối quan hệ đặc biệt:
– Hông, Min thích chơi với bác Phong cơ! – Cô bé lúc lắc mái đầu, nhõng nhẽo…
– Mẹ nói không nghe đúng không? Mai không cho đi chơi nữa nghe không? – Quỳnh vờ nhăn mặt…
– Hông… huhu… hông chịu đâu…
Nhóc Min làm nũng giả bộ òa khóc rồi chui tọt vào lòng tôi như để trốn tránh đi ánh nhìn rực lửa của mẹ Quỳnh:
– Thôi, Quỳnh đi nấu cơm đi, để Min chơi với anh cũng được.
– Haiz, cái con bé này, càng lớn càng bướng… – Quỳnh lắc đầu cười khổ…
Nhóc Min vẫn quyết tâm bám trụ và chẳng rời tôi lấy nửa bước, để mặc mẹ Quỳnh của nó quay đầu bỏ đi xuống dưới nhà, đã thế cô nhóc còn khoái chí cười khúc khích:
– Hihi, mẹ Quỳnh sợ bác Phong!
– Không phải đâu, tại mẹ nghe lời bác Phong đó! – Tôi xoa đầu cô bé…
Bất thình lình, Min giơ tay về phía tôi, đôi bàn tay trắng trẻo mũm mĩm đang lúc lắc liên hồi để khoe khéo chiếc vòng tay lấp lánh:
– Đẹp không bác Phong? Bác Phong!!!
– Hở? Cái gì đẹp?
– Nè! Min có cái vòng tay đẹp nè! – Cô bé vùng vẫy tỏ ý không hài lòng…
– À… ừ, mẹ Quỳnh mua cho Min hả?
Tôi đón lấy bàn tay của Min, ngắm nghía chiếc vòng một hồi và nhận ra đó là một chiếc vòng bằng bạc, kiểu dáng đơn giản, không có gì đặc sắc. Ngoại trừ một điểm là tôi thấy nó quen quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu rồi:
– Dạ hông, bạn của mẹ mua cho Min!
– Bạn của mẹ? Ai?
– Dạ cô xinh đẹp mua cho Min!
– Cô xinh đẹp?
– Cô ngồi bên cạnh Min với mẹ đó bác Phong!
Tôi nhíu mày vài giây rồi chợt nhận ra, ngồi cạnh Quỳnh ban nãy, chẳng phải là… Uyển My hay sao:
– Cô xinh đẹp áo xám đó hả?
– Dạ đúng rồi, cô xinh đẹp tặng Min!
– Rồi Min cảm ơn cô chưa?
– Dạ rồi mà, Min còn thơm má cô nữa! – Cô bé thật thà đáp…
– Ừm, ngoan lắm, thế mẹ Quỳnh có biết không?
– Dạ biết!
– Vậy mẹ… không nói gì hả?
– Dạ hông, mẹ khen Min đeo đẹp, hihi…
Tôi thừ người ra mất một lúc, vì tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì mà Uyển My lại tặng quà cho nhóc Min thế này, với cả là Quỳnh cũng ngồi đó nhưng món quà vẫn đến đúng với người cần đến, chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra giữa 2 nàng lúc tôi còn đang bận đánh đấm bên dưới nữa. Uyển My hồi giờ tặng quà ai thì đều có ý nghĩa hết chứ chẳng đơn giản chỉ là vì quý mến thì nàng mới tặng, tiêu biểu như hồi xinh nhật Ái Quyên, nàng thậm chí là còn vừa tặng hoa mà còn vừa… dằn mặt cô em gái thân thiết luôn chứ nói gì đến một người đang thuộc diện “tình địch” như Quỳnh.
Cơ mà trước mắt thì tôi chưa hiểu lắm ý đồ của Uyển My, chỉ tặc lưỡi tự trấn an rằng chẳng có chuyện gì đâu. Thế nhưng rồi thì dường như rất nhanh, như hiểu thấu được tâm can và suy nghĩ của tôi ngay hiện tại, ông trời đã sắp đặt mọi thứ để tôi ngộ ra được vấn đề ngay tắp lự. Mọi chuyện vậy là đã… âm thầm bắt đầu chỉ từ một cuộc điện thoại:
– Dạ, con nghe mẹ ơi!
– Đang ở đâu vậy con?
– Con đang ở bên nhà cô Hằng, có gì không mẹ?
– Ừ, tối nhắn cô Hằng với mẹ con bé Quỳnh sang nhà mình ăn cơm luôn nhé!
– Có… vụ gì vậy mẹ? Tự dưng mời làm gì?
Mẹ tôi gằn giọng:
– Cái thằng mất dạy, con dâu tao về mà mày không thèm báo với tao câu nào à?
– Ơ… con… Uyển My ấy ạ? Sao mẹ biết?
– Nó đang phụ tao nấu nướng đây, khôn hồn thì về mau lên!
– Ơ… dạ… giờ con về…
– Mà thằng ôn con, mày trêu chọc gì con dâu tao phải không?
– Ớ… sao mẹ hỏi thế?
– Mày làm gì mà nó cứ rấm rứt khóc suốt từ nãy đến giờ, tao hỏi thì nó không nói, về đây tao cho mày một trận!!!
– Uầy, sao lại khóc? Có sao không mẹ?
“Tút… tút… tút…”
Tôi thậm chí còn chưa kịp có một lời giải thích thì mẹ tôi đã cúp máy cái rụp, bỏ lại tôi với khuôn mặt ngơ ngác và những câu hỏi lại vô thức hiện lên. Tại sao Uyển My lại về nhà mình nhỉ, đã thế con khóc trước mặt mẹ nữa, phải chăng là:
– Sao vậy anh Phong?
Quỳnh ở dưới tầng tiến lên với một khuôn mặt khó hiểu nhìn tôi, trên tay em là một tô cơm nhỏ, chắc hẳn là dành cho nhóc Min:
– À… mẹ anh gọi, nói mời em với mẹ em sang ăn cơm!
– Vậy hả anh? Mà mẹ em đói bụng nên ăn trước rồi, giờ em cho Min ăn luôn! – Quỳnh tỏ vẻ sốt sắng…
– Vậy… giờ sao?
– Thôi để em cho Min ăn xong rồi anh chở em sang, mà có dịp gì vậy anh?
Nhóc Min ngoan ngoãn ngồi im đón lấy từng miếng cơm từ mẹ, thi thoảng lại lúc lắc bàn tay khoe chiếc vòng nhỏ xinh xắn:
– À… thì… là… do… Uyển My…
– Bác mừng Uyển My về đúng không ạ? Hì.
Quỳnh cười tươi nhìn tôi, chẳng hiểu sao sự bình thản của em lại khiến tôi đâm bối rối thêm bội phần:
– Ừ… đúng… đúng rồi…
– Vậy anh đợi em một chút, em tắm rửa rồi mình đi hen?
– Ừm… mà Quỳnh nè!
– Dạ?
– Cái vòng tay… Uyển My tặng Min hả?
– Dạ không, My tặng cho em, nhưng em nói là em không thích đeo vòng nên cho Min, có gì không anh?
– À… không, anh hỏi vậy thôi, em đi đi!
Tôi ngồi dựa hẳn người ra ghế, vuốt mặt cam chịu và thở dài ngao ngán. Như vậy là món quà được tặng cho Quỳnh chứ không phải cho bé Min, mà lại được đích thân Uyển My tiểu thư trao, thế thì phần nhiều là có ý đồ gì đó rồi. Quỳnh không hiểu Uyển My, nhưng tôi thì lại khác, chỉ hy vọng là nó không mang ý nghĩa nặng nề như cách mà nàng đã làm với Ái Quyên trước đây, hầy.
Vậy là sau khoảng 30 phút chuẩn bị, tôi hớt hải đưa Quỳnh về nhà với một tâm trạng thập phần lo lắng. Đầu tiên, tôi không biết lý do vì sao mà Uyển My lại khóc? Điều thứ hai, ngay sau đó, là tại sao nàng lại khóc trước mặt mẹ tôi? Và cuối cùng, một chuyện cũng quan trọng chẳng kém, đó là liệu Quỳnh và Uyển My có xảy ra vấn đề gì trong buổi tối ngày hôm nay hay không đây?
Bầu trời chiều chạng vạng đã khoác lên mình một màu sắc xám xịt, nặng nề và u tối. Ánh sáng cuối ngày yếu ớt, cố len lỏi qua những đám mây đen kịt đang ùn ùn kéo đến từ phía chân trời, trông như những con mực khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng cả khoảng không gian rộng lớn. Chúng vần vũ, xoắn xuýt, báo hiệu một cơn giông tố không hề nhẹ đang đến rất gần.
Gió bắt đầu nổi lên, lúc đầu chỉ là những cơn thoảng qua hiu hắt, nhưng rồi nhanh chóng mạnh dần, rít lên từng hồi qua kẽ lá, mái nhà. Gió lồng lộn, cuốn theo bụi đất, lá khô và cả những mảnh rác nilon bay tứ tung trên đường phố. Không khí trở nên ngột ngạt, mang theo hơi ẩm và cái lạnh se sắt đặc trưng trước cơn mưa, báo hại cả tôi và Quỳnh đều phải cúi thấp đầu xuống mới có thể tiếp tục lưu thông trên đường.
Những hàng cây ven đường oằn mình trước sức gió. Tán lá xanh rì giờ đây xơ xác, chao đảo dữ dội. Cành cây lớn thì nghiêng ngả, va vào nhau kêu răng rắc, lá cây thì bị vò nát, bay tả tơi theo chiều gió như muốn bứt khỏi cành. Những cây nhỏ hơn thì gần như bị ép rạp xuống mặt đất. Dưới lòng đường, cảnh tượng cũng trở nên hối hả, gấp gáp hơn.
Người tham gia giao thông ai nấy đều cố gắng tăng tốc, vội vã trở về nhà trước khi cơn mưa trút xuống. Tiếng xe máy rồ ga phóng nhanh hơn, người đi bộ bước chân vội vã, nhiều người đã phải dừng lại để mặc vội chiếc áo mưa bay phần phật trong gió. Ánh đèn xe bật lên sớm hơn thường lệ, loang loáng trên mặt đường bắt đầu phủ một lớp bụi mờ. Tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên xen lẫn tiếng gió gào thét, tạo nên một khung cảnh vừa ảm đạm, vừa căng thẳng, báo hiệu cơn mưa lớn sắp sửa đổ ập xuống giữa đường phố Sài Gòn náo nhiệt.
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời, hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh, chỉ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ êm đẹp, ít nhất là trong buổi tối hôm nay, dù rằng với tất cả những dấu hiệu mà ông trời đang cảnh báo, và cả những kỷ niệm chẳng lấy gì làm tươi đẹp mỗi lần tôi và Uyển My ở cạnh nhau giữa trời mưa, thì thú thật, tương lai của tôi lúc này hẳn là đang như ngọn đèn treo trước gió.
18h30 phút ngày 05/08/2019, cuộc đại chiến mà theo tôi chẳng khác gì màn thư hùng giữa Athena và Artemis, chính thức, bắt đầu!!!