Phần 137
Nếu như phải chọn ra một người con gái mà tôi cho rằng xinh đẹp nhất, chắc chắn tôi sẽ chọn Uyển My. Nếu như phải chọn ra một người con gái thông minh nhất, tôi cũng sẽ chẳng ngần ngại mà nói ngay tên Uyển My. Và cực chẳng đã nếu phải chọn ra một người con gái đanh đá và… máu chiến nhất, không ai khác, dĩ nhiên vẫn là Uyển My, một cô gái mạnh mẽ, tự tin, xuất chúng và chưa bao giờ ngán bất cứ ai, kể cả đó có là chị gái ruột của mình.
Một người sẵn sàng đánh đổi và bất chấp tất cả mọi thứ chỉ để chắc chắn rằng, không có một bóng hồng nào trên cái cõi đời này có quyền được tiếp cận với bạn trai của nàng, dù cách đó có tàn bạo và dã man cách mấy chăng nữa. Thật trớ trêu thay, người bạn trai đó, lại là tôi, và tất cả những gì kinh khủng nhất trong một mối quan hệ, tôi dường như cũng đã được “may mắn” trải qua trong quãng thời gian yêu Uyển My.
Thế nhưng, nếu để chọn một người con gái hiền dịu, ngoan ngoãn, và yêu thương gia đình hết mực, có lẽ, tôi nghiêng về phía Quỳnh hơn, dù rằng nếu xét tổng thể, em không thể bằng được Uyển My, nhưng đâu phải cái gì giỏi quá cũng tốt, cô bạn gái của tôi là một ví dụ to đùng đấy thôi. Ngày hôm nay, nàng chính thức trở lại với cuộc đời tôi, tuy thực tâm tôi rất vui, rất hạnh phúc, nhưng xen lẫn vào đó dĩ nhiên không thể thiếu những hoài nghi, những đắn đo. Tuy vậy, xét cho cùng, với một thằng tưởng như đã vì Uyển My mà tuột khỏi đường ray, nay cũng chính vì nàng mà cố gắng tốt lên trở lại, thì sự có mặt của nàng dù là với bất cứ lý do gì, cũng cực kỳ đáng trân trọng, nhưng có vẻ… chỉ là với tôi mà thôi.
Buổi tối hôm nay sẽ là một trong những buổi tối đáng nhớ nhất với tôi trong quãng thời gian gần 1 năm trở lại đây. Ngày hôm nay, cuối cùng thì sau rất nhiều, rất nhiều chờ đợi, nhớ nhung và buồn bã, cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang của tôi đã chính thức trở lại và có mặt bên cạnh mẹ tôi, người mà thậm chí còn yêu thương nàng hơn cả tôi không biết chừng.
Và lại càng đặc biệt hơn nữa khi cũng trong chính buổi tối ngày hôm nay, hai người con gái quan trọng bậc nhất bên cạnh tôi sẽ có dịp chạm mặt nhau một cách cặn kẽ và thẳng thắn hơn so với buổi sáng ngày hôm nay. Trước khi bữa tối diễn ra, tôi đã nghĩ nó sẽ là một bữa tối tràn đây tiếng cười và niềm vui, nhưng ai vui ai buồn thì là chuyện tôi chưa dám mảy may tính tới:
– Dạ con chào cô, chú, em chào chị Hạnh!
Quỳnh lễ phép cúi đầu chào mọi người lớn trong nhà ngay khi từ ngoài bước vào, chỉ có điều là tôi phải giả vờ đứng ở ngoài thêm tầm vài chục giây nữa thì mới có gan đi theo chân em, vì tôi cảm thấy khá ngại ngùng nếu sánh bước cùng Quỳnh như thế khi mà Uyển My vẫn còn đang có mặt, điều này không hay với tôi, và nếu xui xẻo hơn, nó sẽ trở thành điều không may với Quỳnh luôn, đừng có đùa với Uyển My:
– Quỳnh tới rồi hả con, mẹ con đâu?
– Dạ mẹ con có chút việc nên không đi được ạ – Quỳnh bẽn lẽn đáp…
– Còn con bé con nữa?
– Hì, dạ bé Min nó còn nhỏ quá, con sợ nó nghịch ảnh hưởng mọi người…
– Trời, có gì đâu, trẻ con mà, lần sau cứ đưa nó sang đây chơi với cô chú! – Mẹ tôi niềm nở…
– Dạ, con nhớ rồi.
– Ừ, thôi, Quỳnh vào ngồi đi con, còn thằng Phong đâu?
Vừa nghe mẫu hậu gọi đích danh mình, tôi mới từ ngoài cửa lò dò bước vào với ánh mắt đầy… lấm lét như thằng trộm gà:
– Con đây mẹ ơi!
– Mày làm trò gì ngoài đó vậy?
– À… dạ… con… hơi khó chịu, hít thở chút…
– Mưa gió mà mày hít gì ngoài đó, hít hơi đất à con?
– Ơ… dạ…
Tôi định bịa ra thêm một vài lý do khác, cơ mà ngay lúc này, tôi nhận được một ánh mắt sắc lạnh của Uyển My, người đang cẩn thận sắp xếp chén đũa ra bàn, làm tôi cũng muốn chưng hửng luôn:
– Ngồi vào hết đi cả nhà, My nghỉ đi con để thằng Phong nó làm! – Ba tôi hắng giọng ra lệnh…
– Dạ, hì, con làm được rồi mà ba… a nhầm… chú, hihi…
Uyển My bất thình lình gọi ba tôi là “ba” khiến gần như là toàn bộ người có mặt trong căn phòng đôi chút… giật thót. Cơ mà với cái nụ cười lém lỉnh và cái liếc mắt sâu cay đó của nàng thì tôi khá chắc rằng tiếng gọi vừa rồi không đơn giản chỉ là nhầm lẫn:
– Thôi, xong xuôi rồi, mấy đứa ngồi ra đây đi, anh chị hai thằng Phong thì đang bận tắm rửa chút rồi mới sang, cả nhà ăn trước không cần đợi! – Ba tôi tiếp tục câu chuyện…
Đúng như tôi nghĩ, bữa ăn tối này không đơn giản chỉ là… ăn tối, nó còn ẩn chứa rất nhiều những câu chuyện xung quanh, những câu chuyện thậm chí ảnh hưởng đến tương lai của tôi sau này không biết chừng, và diễn biến đầu tiên chính là, chọn chỗ ngồi.
Chiếc bàn ăn của gia đình tôi là bàn ăn hình oval, hai đầu tròn và hơi dài ra chứ không phải kiểu tròn, vậy nên theo lẽ thông thường, ba tôi sẽ ngồi ở đầu bàn bên này, còn đầu bàn bên kia là tôi hoặc anh rể tôi, cơ mà hiện tại anh rể chưa đến nên tôi sẽ ở vị trí đó. Bên cạnh ba tôi tính sang bên phải là mẹ tôi còn bên trái là dì Hạnh.
Đáng lý ra bữa nay sẽ có sự góp mặt của anh đẹp trai của dì, cơ mà mưa gió to quá nên đành hẹn bữa sau. Cũng chính vì điều đó, bữa ăn hôm nay vô tình lại có đúng 6 người, vừa đẹp để dàn trải đổi hình đối xứng trên bàn ăn. Và xui xẻo cho tôi, thay vì được ngồi đúng ở vị trí đắc địa, tôi đột nhiên phải chuyển sang thế tiến thoái lưỡng nan khi gần như cùng một thời điểm, cả Quỳnh và Uyển My đồng loạt kéo ghế và ngồi đối diện nhau ở cả hai bên bàn, tức là cách một ghế so với vị trí đầu bàn chứ không phải ở bên cạnh như cách mẹ tôi và dì Hạnh ngồi gần ba tôi.
Nói cho dễ hiểu thì là hai nàng này không có ý định ngồi hai bên tay tôi mà thẳng thừng cách nhau ra xa để tôi lựa chọn vị trí cho phù hợp. Dĩ nhiên tôi không thể ngồi cạnh Quỳnh, điều này sẽ khiến mẹ tôi không hài lòng, và càng không thể bỏ rơi Quỳnh mà ở cạnh Uyển My, vì dĩ nhiên sẽ làm em không vui. Tôi đứng phỗng người giữa phòng ăn, miệng mồm lắp bắp chẳng biết nói gì trước ánh mắt đầy mong đợi của cả 2 vị nữ nhân xinh đẹp này:
– Đứng đó làm gì? Ngồi xuống ăn đi! – Ba tôi quắc mắt…
– Ơ… dạ… để con… ơ…
Dường như lúc này chỉ có dì Hạnh là người nhận ra sự khó xử của tôi, có lẽ là vì dì nhìn thấy được mức độ tình cảm mà Quỳnh dành cho tôi sau nhiều lần tiếp xúc, điều này dĩ nhiên chảng thể giấu. Cơ mà bà ấy cũng chỉ biết trao cho tôi một cái nhìn đầy cảm thông chứ chẳng tài thánh nào giải quyết được, thành ra, tôi buộc lòng phải đưa ra một quyết định đầy… khó khăn. Tôi không chọn Uyển My, cũng không chọn Quỳnh, tôi ngồi đúng vào vị trí trung tâm, đầu bàn, đối diện ba tôi, và cách mỗi nàng một ghê:
– Dạ, con mời ba mẹ, con mời dì… à… mời… hai người… ăn cơm!
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng dừng ở chỗ đó, khi mà tôi thậm chí còn chưa đóng được miêng sau màn mời chào ấp úng vừa rồi thì Quỳnh đã mạnh dạn đứng lên và chuyển sang ngồi sát cạnh tôi, bên tay phải. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu ít giây sau, Uyển My cũng đứng lên và áp sát tay trái của tôi, đối diện Quỳnh như từ nãy đến giờ:
– Dạ, con mời mọi người ăn! – Quỳnh cười hiền, lễ phép mời chào…
– Con mời cả nhà xơi cơm ạ! – Uyển My tiếp lời…
Hai nàng chẳng ai bảo ai, đồng loạt lên tiếng, đồng thời trao cho nhau một ánh nhìn tóe lửa. Rõ là lạ lùng, vì ban sáng tôi còn thấy hai người trò chuyện thân thiết lắm kia mà, chẳng mấy thế mà Uyển My mới tặng cho Quỳnh chiếc vòng tay bằng bạc, rồi Quỳnh chuyển nhượng sang cho bé Min. Ấy thế mà chỉ vài tiếng sau, tình hình đã trở nên vùng vằng như thế này rồi, đúng là tụi con gái, thật chẳng sao hiểu được.
Nhìn cảnh tượng éo le đó, dì Hạnh chỉ biết cười trừ lắc đầu nhìn tôi như an ủi, mẹ tôi thì không nói gì, còn ba tôi thì cười thành tiếng:
– Haha, mấy đứa trẻ dạo này lạ nhỉ? Thôi ăn đi mấy đứa!
– Dạ! – 3 Đứa tôi đồng thanh đáp…
Ngay sau đó, tôi nâng đũa lên và nhìn quanh, chuẩn bị cho món ăn đầu tiên, thì tình cờ Uyển My cũng đang nhìn tôi:
– Hứ! – Uyển My quay mặt tránh ánh mắt của tôi…
– Ơ…
Sự lạnh lùng của nàng khiến tôi chưng hửng ra mặt, đánh quay ngoắt sang bên kia để tìm kiếm một món nào đó khác, và dĩ nhiên cũng là để tiếp tục nhân thêm một… cú đấm nữa từ Quỳnh:
– Hừ!
Em cũng nhăn mặt quay đi khi nhìn thấy tôi đang nở một nụ cười… giả tạo. Trong phút chốc, bữa cơm gia đình đầm ấm và vui vẻ bỗng chốc biến thành một bộ phim tình cảm hài rẻ tiền và… nhảm nhí với những tình tiết ganh đua và tranh cãi sặc mùi trẻ con:
– Phong! Gắp cho mình miếng kia!
Uyển My đưa chén cơm ra trước mặt tôi, nàng chỉ tay vào đĩa thịt viên chiên trứ danh của mẹ tôi:
– Cái này hả?
– Ừm!
Tôi đưa tay nhoài người lên gắp một viên thịt và chuẩn bị nhấc lên đưa về cho Uyển My thì bất ngờ, Quỳnh cũng… đưa chén ra nài nỉ:
– Anh Phong! Em cũng muốn ăn!
– Ớ…
Đến nước này thì dù có là người lạc quan nhất, tôi cũng không thể nào mà không nhận ra được tình tiết bi hài đang diễn ra ngay trước mắt, thật là khốn khổ khốn nạn cho cái thân tàn ma dại của tôi:
– Phong! Mình trước! – Uyển My nhăn mặt…
– Em gần hơn mà anh Phong! – Quỳnh nhíu mày…
– Ơ… thì… là…
Tôi đứng hình tưởng đâu mất đến vài giây đồng hồ vì chẳng biết làm sao cho phải trong tình huống này, vì rõ ràng ai cũng có cái lý đúng của mình. Uyển My ở xa, nàng lại nhờ trước, thành ra phải gắp cho nàng là hợp tình rồi, cơ mà Quỳnh ở gần hơn, sẽ thật kỳ cục nếu tôi chuyển cho người ở xa trước mà người ở gần lại phải chờ đợi. Điều khiến tôi cảm thấy đau đầu ở đây chính là việc, cả hai vị nữ nhân này đều hoàn toàn gắp được miếng thịt viên chiên thơm nức mũi đó, thế nhưng bằng một cách nào, cả hai đều đưa chén cơm ra mà chờ đợi quyết định của tôi, một quyết định xem chừng đơn giản nhưng lại chẳng hề giản đơn:
– Mấy đứa bay làm cái trò gì thế? – Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên…
Trong tình huống ngặt nghèo này, tôi thậm chí còn chẳng dám mở miệng kể khổ nữa, chỉ biết nhìn mẹ tôi bằng gương mặt thảm thương, hy vọng bà sẽ nhận ra được hiểm họa đang chờ đón thằng con trai yêu dấu mà cứu giúp. Thế nhưng, đáp lại niềm mong mỏi đó, mẹ tôi chỉ lắc đầu khó hiểu rồi quay sang tiếp tục trò chuyện với dì Hạnh:
– Mình đói rồi! – Uyển My lại gằn giọng…
– Em muốn ăn! – Quỳnh cũng chẳng vừa…
Thế có trời đất là đầu tôi muốn nổ tung ngay lúc đó rồi. Giờ mà tôi gắp cho ai trước thì chắc chắn là cũng sẽ không toàn mạng với người kia, nhưng tôi lại chẳng thể nào mà rạch ròi giữa hai cô nàng cá tính này được, vì tôi chẳng muốn mất lòng bất cứ ai. Chẳng lẽ bây giờ tôi lại đứng phắt dậy, ném bố nó đôi đũa ra ngoài cửa để hai người đó tự gắp đồ mà ăn, chứ tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
“Trời ơi là trời, khổ ơi là khổ”
“Động não Phong ơi, còn không thì sẽ rắc rối to!”
Tôi tự trấn an bản thân mình, cơ mà thực tế phũ phàng trước mắt cũng chẳng biến đi đâu mất được. Phải làm sao để có thể gắp cho cả hai người cùng 1 lúc khi tôi chỉ có 1 đôi đũa, gắp người này trước thì người kia tị nạnh? Khẽ liếc nhìn về phía Uyển My, nàng dường như vẫn lạnh lùng như mọi lúc, không thèm đếm xỉa đến sự khó khăn của tôi lúc này, còn Quỳnh cũng chẳng khác, cô bạn nhỏ hiền lành ngoan ngoãn của tôi bỗng nhiên biến thành một cô gái cũng… đanh đá chẳng kém khi nhất quyết không chịu nhường nhịn.
Trong giờ phút thập tử nhất sinh, tôi rón rén đưa đũa tính gắp 1 viên thịt, tình cờ tôi lại trượt tay và khiến viên thịt rơi xuống, cơ mà mấu chốt ở đây là việc tôi vô tình cắm 1 chiếc đũa vào viên thịt như kiểu xiên que. Và “bùm”, một sáng kiến lóe lên trong đầu tôi, và có lẽ nó đã trở thành một trong những màn giải nguy kinh điển nhất trong lịch sử nhân loại. Tôi lấy hết can đảm, cố gắng nở một nụ cười cầu tài trước khi cầm mỗi tay 1 chiếc đũa và cắm mỗi chiếc vào 1 viên thịt và ngay lập tức đặt vào 2 chén cơm của 2 vị tiểu thư 2 bên rồi gạt nhẹ cho nó rơi xuống:
– Hehe, hai người… ăn ngon nhé!
Quỳnh thoáng chút ngạc nhiên nhìn tôi còn Uyển My thì mỉm cười rất khẽ, cả 2 nàng đều không nói gì mà chuyển sang thưởng thức mùi vị thơm ngon của món thịt viên chiên huyền thoại này. Khỏi phải nói, món thịt viên chiên do mẹ tôi chế tạo quả là một trong những cực phẩm nhân gian khi bà đã khéo léo kết hợp một ít thịt lợn, một ít thịt gà, một ít mỡ lợn và các loại gia vị khác để mang lại một món ăn có mùi thơm rất riêng biệt mà tôi chưa bao giờ được thưởng thức ở bất cứ đâu. Hai nàng này vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cơ mà ngay cả khi là khen, thì cũng không khen một cách bình thường cho được:
– Món này ngon quá cô ơi, bữa nào cô chỉ con nấu nhen! – Quỳnh cười tươi tắn nhìn mẹ tôi…
– Ừ, bữa nào sang cô chỉ cho về làm cho con bé nó ăn!
– Dạ!
Kể cả trong cách nói chuyện, Uyển My dường như vẫn luôn thể hiện mình là người khôn khéo và “nhiều suy nghĩ” hơn, khi Quỳnh chỉ khen ngợi bình thường xã giao, còn Uyển My đã biến lời khen sáo rỗng thành một câu nói mát lòng mát dạ, ít nhất là đối với mẹ tôi:
– Mỗi lần ăn món cô nấu, con lại thấy trong người rất hạnh phúc theo một kiểu gì đó rất khó tả – chắc là vì nó không chỉ ngon mà còn có tình cảm trong từng miếng ăn, hì hì.
– Con bé này, có gì đâu mà… – Mẹ tôi khoát tay, nhưng nhìn mặt bà vui lắm…
– Phong kể rằng cô nấu món này rất ngon, nay con mới được ăn thử, ước gì con được ăn hoài, hì hì…
– Sớm muộn gì cũng về nhà này thôi, con bé này khéo nịnh!
Và đúng như những gì tôi lo ngại, sau một hồi vòng vèo tâm sự, mẹ tôi cũng lộ rõ ý định muốn rước cô tiểu thư xinh đẹp này về làm dâu, dĩ nhiên là thế rồi, vì bà đã bao giờ che giấu ý định đó đâu cơ chứ, chỉ là:
– Chị!!!
– Gì đấy, Hạnh?
Dì Hạnh dường như cũng nhận ra sự không hay của câu nói vừa rồi, thành ra dì đưa tay cản mẹ tôi lại, lắc đầu nhăn mặt đầy ý nhị nhưng có lẽ đã đủ để mẹ nhận ra vấn đề và không tiếp tục nói sâu thêm chuyện đó nữa, vì lúc này đây, có lẽ, nụ cười bí hiểm của Uyển My và sự bối rối tức thì của Quỳnh đã khiến bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Dẫu biết rằng mẹ tôi vốn đã xem Uyển My là con dâu từ lâu rồi, cơ mà chẳng hiểu sao khi nghe mẹ nói câu đó trước mặt Quỳnh, tôi vẫn thấy có lỗi với em, vì ngay từ đầu, tôi cũng đã công khai đích danh rằng, tôi đã có người yêu là Uyển My, hy vọng em không hiểu lầm tình cảm của tôi. Cơ mà đến bây giờ, tôi có thể chắc chắn một điều rằng, Quỳnh vẫn một mực thương tôi, và tôi ít nhiều cũng cảm nhận và đền đáp lại được tình cảm đó, chỉ là một khi vẫn còn Uyển My bên cạnh, tôi không thể nào làm những điều trái với lương tâm của mình được.
Tôi có thể thân thiết với Quỳnh, nhưng tuyệt nhiên những hành động tình cảm, những buổi đi chơi riêng tư sẽ không thể xuất hiện, vì tôi hiểu rằng, khi mình đã nhen nhóm tư tưởng đứng núi này trông núi nọ, thì mình cũng chẳng khác gì một thằng sở khanh đểu cáng, không xứng đáng được bất kỳ ai yêu thương, trân trọng nữa:
– À… thôi, ăn đùi gà đi nè Quỳnh, món này ngon lắm!
Thấy Quỳnh hơi có vẻ buồn rầu, tôi quyết định gắp cho em một cái đùi gà chiên nước mắm thơm ngon, món này thì hẳn là tuyệt chiêu của dì Hạnh rồi, cơ mà:
– Phonggg!!!
Chẳng cần nói tôi cũng nhận ra, ngay lúc này, chén cơm của Uyển My lại trờ tới bên cạnh mình. Nhưng không để rơi vào tình huống bị động như trước nữa, tôi cười tươi rồi tiếp tục dùng 2 cái đũa găm vào 2 cái đùi gà và một lần nữa gạt sang 2 bên cho 2 nàng:
– Hề hề, ăn thong thả nhé!
– Hừm! – Uyển My quay đi, chẳng nói chẳng rằng…
– Em cảm ơn anh! – Quỳnh bẽn lẽn cười nhìn tôi…
Màn đối đầu của 2 nàng này tưởng chừng như đã tạm dừng sau khoảng 10 phút tiếp theo ăn uống yên bình mà chẳng có câu hỏi nào xảy ra nữa, cho đến khi:
– Quỳnh nè!
Tôi suýt chút nữa phụt cơm ra bàn vì người vừa gọi Quỳnh dĩ nhiên không phải tôi, mà là Uyển My:
– Sao… sao vậy My?
– Chiếc lắc bạc mình tặng Quỳnh đâu rồi, Quỳnh không đeo hả? – Nàng tròn mắt hỏi…
– À… Quỳnh không thích đeo lắc tay lắm nên cho bé nhà Quỳnh đeo rồi, hì – Quỳnh cười nhẹ…
– Tiếc ghê! – Uyển My tặc lưỡi…
– Ừm, có gì tiếc thế My?
Và có lẽ chỉ chờ đến vậy, Uyển My đường hoàng đưa tay trái lên, lộ ra chiếc lắc tay bằng vàng có kiểu dáng gần như là giống hệt với chiếc lắc bạc nàng tặng cho Quỳnh, mà hình như cái lắc này… chính là:
– Hì, mình tính nói mình cũng có một chiếc giống vậy nè!
Nàng lúc lắc cánh tay, khoe khéo chiếc lắc tay vàng nổi bật, và có vẻ tôi đoán chẳng sai, vì chiếc lắc tay này chính là chiếc lắc mà mẹ tôi đã trao tặng cho Uyển My cách đây gần 1 năm, khi mà nàng khăn gói sang Mỹ để thay một lời hứa hẹn sẽ gả… con trai cho nàng. Cơ mà cũng chính nàng đã để lại chiếc lắc này ở nhà, và tôi từ lúc đó cũng chẳng buồn mang về, thế mà giờ Uyển My đã mang ra lúc nào tôi cũng chẳng biết nữa. Nếu nàng không nói, chắc tôi cũng không buồn để ý luôn:
– À, cái vòng cô tặng My đó hả? – Mẹ tôi bất chợt nói lớn khi nhận ra…
– Dạ con giữ giùm cô, khi nào đến lúc thì con xin nhận lại, hì hì…
Uyển My cười tít mắt, mẹ tôi cũng vậy, vì ai nghe thì cũng đều hiểu rằng hai người này đang nói về vấn đề gì. Chiếc lắc tay này vốn dĩ là quà cưới của ông bà tặng mẹ tôi ngày xưa, giờ mẹ tôi trao lại cho Uyển My để làm tin, sau này nếu mà hai chúng tôi có cưới nhau thì sẽ đem tặng lại cho nàng. Tuy về mặt lý thuyết là thế, nhưng trên thực tế mà nói, thì mẹ tôi đã mặc định con dâu của bà sẽ là Uyển My, và ngoài Uyển My ra, mẹ tôi sẽ không chấp nhận ai nữa, dù có xinh xắn, thùy mị như Quỳnh, cơ mà vẫn chưa đủ tầm so với Uyển My, thật sự đấy:
– Con giữ luôn cô chú càng mừng chứ sao.
– Dạ, hì hì, con nhớ rồi, chỉ sợ Phong không muốn…
Uyển My nói nhát gừng, nhấp nhả liên tục khiến tôi chột dạ quá đỗi. Nàng nheo mắt nhìn tôi với vẻ… khinh bỉ ra mặt, xem chừng vẫn còn giận tôi dữ lắm:
– Ơ… đâu… có…
Tôi xua tay chối đây đẩy, nhưng rồi khi bắt gặp ánh nhìn của Quỳnh, tôi lại vội vã thụt tay xuống mà giả vờ cắm mặt ăn tiếp:
– Bữa nào Quỳnh đeo cho đẹp hen? Hai chị em mình cũng có đôi có cặp, hì.
Câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của Uyển My bất giác khiến cả tôi và Quỳnh đều sững người lại, vì rõ ràng là có quá nhiều ẩn ý trong đó, mà lạ ở chỗ, dù là ẩn ý, thế nhưng dường như tất cả mọi người đều hiểu được rằng, Uyển My đang muốn đề cập đến chuyện gì. Thứ nhất, nàng dặn Quỳnh đeo chiếc lắc tay bằng bạc đến, cái này là do nàng mua, còn nàng thì sẽ đeo chiếc lắc vàng, chiếc này là do mẹ tôi tặng, thì rõ ràng là vàng sẽ lớn hơn bạc về mọi mặt rồi.
Hơn thế nữa, ở cuối câu, Uyển My còn đặc biệt thả nhẹ cụm từ “chị em mình”, chẳng phải là đang nói đến việc nàng mới là vợ cả, còn Quỳnh nếu có muốn cũng chỉ là vợ bé thôi hay sao? Thật không ngờ là chỉ bằng một câu nói ngắn gọn, Uyển My đã khiến mọi chuyện gay cấn đến mức khó tả, đã thế còn đầy đủ ý tứ cần nói, thật đúng là một cái đầu quá nhiều sạn:
– Ừm… ừm… Quỳnh biết rồi, cảm… cảm ơn My!
– Hì, có gì đâu, Quỳnh ăn đi, đừng ngại hen!
Uyển My tiếp tục màn tấn công nhắm về phía Quỳnh. Mặc dù chỉ là nhân chứng đứng bên cạnh theo dõi, tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng mỗi lần Uyển My nói gì đó, vì gần như mọi câu nói của nàng đều không bình thường chút nào. Bây giờ nàng nói Quỳnh đừng ngại thì có khác gì việc nàng tự xem mình là chủ nhà đâu kia chứ, ôi, đau đầu thật sự đấy. Nhưng như đã nói, Quỳnh không phải là người chịu trận như Tuyết Mai hay Ái Quyên, và em cũng chưa bao giờ có ý định chịu thua kém trước Uyển My:
– Hì, mình ở đây từ nhỏ mà, mình cũng quen hết rồi! – Quỳnh cười nhạt, bất thình lình phản công…
– Hèn gì Phong với Quỳnh thân thiết như vậy, y như hai anh em nhỉ? – Uyển My cũng cười, nụ cười sắc lạnh thường thấy…
Đến đây thì Quỳnh hơi khựng lại một nhịp, vì rõ ràng là Uyển My đã quá cao tay khi ví von tôi và Quỳnh là “hai anh em”, mà đã là anh em thì dù có bào chữa kiểu gì cũng không thể thấy được mối quan hệ tình cảm trên mức “bình thường” được nữa:
– Ớ… MẸ ƠI!!!
Tôi bất ngờ hét toáng lên khiến tất cả mọi người đều gần như giật mình, tất nhiên mẹ tôi cũng thế:
– Gì? Cái thằng điên này? Mày gào lên làm gì thế?
– Ơ… dạ… hehe… mẹ có… làm món gì tráng miệng không?
Tôi gãi đầu cười trừ, giả vờ như mình là con người ngây thơ nhất thế gian, chỉ hỏi vì muốn ăn chứ chẳng có ý nghĩ sâu xa nào khác. Cơ mà rõ ràng nhìn vào đại cục thì cũng thừa hiểu tôi cố ý làm thế để bảo vệ Quỳnh trước màn tấn công dồn dập của Uyển My. Nói chung dù muốn dù không, tôi vẫn phải đứng ở thế trung lập để đưa ra nhận định của mình… cơ mà cũng chưa hẳn là trung lập lắm, vì trong tâm trí tôi thì Uyển My lúc nào cũng được đánh giá cao hơn Quỳnh, thành ra tôi có phần hơi bênh vực Quỳnh cũng là điều hiển nhiên, và Uyển My chắc cũng biết điều đó. Thôi thì tỷ số tạm thời là 1 – 0 nghiêng về cô bạn gái giỏi giang của tôi, hừm hừm:
– Có ổ bánh đấy, vào mang ra đây!
– À… dạ…
Tôi chậm rãi tiến vào phía trong và mang ổ bánh kem bắp to tướng ra. Cái hương thơm ngào ngạt từ kem, đường, trứng, sữa và cả hương bắp dịu nhẹ khiến cái bụng gần như đã no căng của tôi lại bỗng chốc chuyển sang đói. Từ nhỏ đến giờ tôi cũng rất thích ăn bánh kem, đặc biệt là bánh kem bắp, hèn gì mẹ tôi mua, đúng là người mẹ tâm lý số một, hehe.
Sau một hồi nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi quyết định ngồi xuống và đặt ổ bánh ở trước mắt, đang toan lấy dao để cắt bánh chia phần cho mọi người thì Quỳnh bất ngờ lên tiếng:
– Để em làm cho anh Phong! – Em tươi tắn nhìn tôi…
– À… ừ… thôi em ăn đi, để anh được rồi!
– Thôi, em xong rồi, cứ để em, em làm quen hơn!
– Ừ… thì…
Tôi cũng cười, nhưng mà là cười… trừ, vì lúc này đây Uyển My đã hạ đũa và chống tay tựa cằm nhìn tôi đầy bí hiểm. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, sự cố lại tiếp tục xảy ra:
– Để Quỳnh làm đi, cũng hợp lý rồi mà, hì!
Uyển My cười tít mắt nhìn tôi, xong nàng lại quay sang phía Quỳnh với một điệu cười tương tự, nghe như kiểu nàng đang bảo rằng, việc hầu hạ, dọn dẹp, chuẩn bị, xách nước bổ cam là công việc của… vợ bé trong nhà vậy, lại… lại nâng tỷ số thành 2 – 0 chăng:
– Anh Phong vụng về lắm, mấy chuyện này Quỳnh làm quen rồi, lúc anh Phong bệnh Quỳnh cũng một tay chăm sóc mà, không sao đâu My!
Một pha phản đòn vô cùng… đẳng cấp từ phía Quỳnh khiến tôi vô cùng bất ngờ, còn Uyển My cũng hơi đứng hình mất một nhịp, đủ thấy cái khả năng đối đáp của Quỳnh cũng chưa hẳn là thua kém:
– My chắc còn nhiều việc ở bên kia, việc anh Phong cứ để Quỳnh lo, mấy việc bếp núc, nữ công gia chánh này thì Quỳnh cũng làm từ nhỏ mà, hì.
– Ừm…
Nếu không phải vì đang ngồi giữa mâm cơm có cả ba mẹ thì tôi đã hét toáng lên vì sửng sốt trước màn lội ngược dòng kinh điển của Quỳnh rồi, ai ngờ chỉ mới vài giây trước, tôi còn nghĩ mọi thứ đã an bài với sự áp đảo của Uyển My thì giờ thế trận đã chính thức đổi chiều. Quỳnh nói năng vô cùng khôn khéo, sắc sảo, xen lẫn một chút sâu cay.
Em không chủ động vùi dập đối phương như cách Uyển My làm mà sử dụng những lợi thế của mình làm đòn bẩy, tạo nên một cái uy tín lớn hơn với mọi người xung quanh. Chỉ riêng việc Quỳnh tiết lộ đã chăm sóc tôi suốt quãng thời gian qua còn Uyển My thì bận làm chuyện đó với anh bạn trai cũ thì trong đầu tôi đã mường tượng được chân dung của người chiến thắng rồi:
– Mấy cái đứa này nói nhăng cuội gì đó? Ăn bánh đi!
– À… dạ… cô chú với chị cứ ăn trước đi ạ, tụi con ăn theo ngay! – Quỳnh cười hiền nhìn mẹ tôi…
Cuộc chiến tạm thời ngừng lại với sự can thiệp của mẹ tôi, tỷ số lúc này có vè là cân bằng cho cả hai bên, Quỳnh có chút lợi thế vì đã khiến Uyển My im bặt từ nãy đến giờ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chiếc bánh kem bắp này đúng là một tuyệt phẩm ngọt ngào và hảo hạng. Lớp kem mịn béo ngậy hòa quyện cùng hương vị bắp thơm dịu, tạo nên một cảm giác vừa lạ vừa quen, như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua vị giác.
Từng miếng bánh mềm mại tan ngay trong miệng, để lại hậu vị ngọt thanh, thoảng chút béo bùi đặc trưng của bắp non. Không chỉ ngon miệng mà còn gợi cảm giác ấm áp, gần gũi như hương vị quê hương trong từng lớp bánh. Một sự kết hợp tuyệt vời giữa truyền thống và hiện đại, khiến ai đã nếm qua cũng khó lòng quên được:
– Bánh ngon không mấy đứa? – Mẹ tôi hào hứng hỏi…
Dĩ nhiên là nếu mẹ tôi làm thì hẳn là chẳng có đứa nào dám chê bai, cơ mà chiếc bánh này ngon thật chứ không phải là dở, thậm chí nếu trên thang điểm 10, tôi sẽ không ngần ngại mà viết vào đó con số 9. 9Đ vì quá xuất sấc:
– Dạ ngon mẹ ơi, thơm ghê!
– Con cũng thấy vậy, lần đầu tiên con được ăn bánh ngon như vậy! – Quỳnh tiếp lời…
– Ừm… thơm đấy, ăn rất vừa miệng! – Ba tôi trầm ngâm…
– Ngon chị ơi, ngon thật đó chứ em không có nịnh đâu – Dì Hạnh tấm tắc…
Mẹ tôi cười tươi rạng rỡ, xem chừng vô cùng hạnh phúc. Bà niềm nở:
– Vậy mấy đứa ăn nhiều đi, còn nhiều lắm kìa! – Mẹ tôi khoát tay, không giấu được vẻ tự hào trong ánh mắt…
Cơ mà nếu chỉ là chuyện “mẹ nấu con khen ngon” thì đã không phải là vấn đề, vì từ nãy đến giờ vẫn có một người đang ăn chăm chú nhưng chưa đưa ra lời phát biểu nào, chỉ cho đến lúc này, cơ mà mẹ tôi thì cũng dường như không có ý định hỏi người đó, nhưng ý kiến kiểu này thì… lạ thật, à không, phải gọi là… gan thật mới đúng:
– Con thấy không ngon lắm, phần whipping cream đánh chưa kỹ, còn sót phần vỏ trứng gà nữa, với cả bánh chưa đủ lạnh, nên để trong tủ thêm 1 – 2 tiếng nữa sẽ ổn hơn!
Từng lời Uyển My nói ra đến đây là tôi lạnh toát sống lưng đến đấy. Mà dĩ nhiên không phải chỉ có một mình tôi, cả ba tôi, dì Hạnh lẫn Quỳnh đều sửng sốt theo vì màn nhận xét quá sức là… kỹ lưỡng của Uyển My, một màn nhận xét mà nếu tôi là người nấu thì chắc tôi sẽ đứng dậy và úp luôn cái bánh kia vào mặt đứa nào vừa nói quá. Nhưng mà nói quá vậy thôi, chứ tôi úp cái này vào mặt nàng thì chắc ngày hôm nay cũng là ngày cuối cùng của tôi trên đời mất:
– Sao… em… sao… nói thế?
Tôi khẽ nhăn mặt, lấy tay khều nhẹ Uyển My trách móc:
– Sao chứ? Mình nói gì sai à? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên…
– Trời… đất… ơi…
Vừa nói, tôi vừa khẽ liếc nhìn về phía mẹ. Chẳng hiểu sao Uyển My thường ngày thông minh lắm cơ mà nàng lại không biết được cái bánh này là do ai làm hay sao mà còn dám nhận xét thẳng thừng kiểu đó:
– Mình thấy My tiểu tiết quá thôi, mình ăn thấy rất ngon và hoàn hảo rồi, mình cứ tưởng là bánh mua ngoài tiệm không đó!
Quỳnh tiếp lời, xem ra màn tranh đấu của 2 nàng này chưa bao giờ là hạ nhiệt. Và đặc biệt là khi 1 trong 2 đối thủ có nguy cơ ngã xuống, người còn lại sẽ tranh thủ đạp luôn vài phát nằm bẹp dí chứ không có chuyện nương tay tinh thần thượng võ con khỉ gì đâu:
– Tiểu tiết? Mình lại thấy đó là công tâm hơn, có nhìn ra yếu điểm thì sau mới tốt hơn được! – Uyển My cười lạnh…
– Hì, Quỳnh thấy chẳng cần làm quá lên như vậy, bánh làm ở nhà chứ không phải đi thi vua đầu bếp, hương vị ngon và trang trí cũng rất gọn gàng là đủ rồi, không nên bắt bẻ nữa – Quỳnh cười tươi nhìn Uyển My…
– Mình chẳng bắt bẻ gì, mình chỉ nói sự thật – Uyển My nhún vai bình thản…
Màn đấu khẩu giữa 2 nàng mỗi lúc một căng thẳng, tôi ở giữa thật chẳng biết làm sao để ngăn cản được hai vị nữ nhân này biến bàn ăn thành chiến địa, chỉ còn lắp ba lắp bắp không dám can vào:
– Này… này… hai người… thôi đi!
Tiếng nói nhát gừng của tôi không đủ uy dũng để làm cả hai dừng lại, dù rằng Quỳnh cũng nhẹ nhàng lên tiếng trấn an:
– Không có gì đâu anh Phong, em nói quan điểm của mình thôi, chắc My quen vậy rồi – Quỳnh nói với tôi, nhưng xem ra người em nhắm tới không phải tôi…
– Quỳnh nói ai quen như vậy? Như vậy là như nào nhỉ? – Uyển My nghiêm giọng…
– Hì, Quỳnh nói vậy đó, ai ra sao tự hiểu thôi, My nhỉ? Mình thấy ngon thì mình khen, còn ai không ăn được thì thôi…
– Giấu dốt!
– Bạn… – Quỳnh hốt hoảng sững người lại vì sự nghiêm trọng quá mức từ Uyển My…
Uyển My cười nhếch mép rồi quay sang tiếp tục ăn miếng bánh của mình. Cơ mà cái từ nàng vừa nói có phải đã quá nặng nề rồi hay không, mà không đúng, phải nói là hỗn mới chuẩn chứ, vì cái bánh này, rõ ràng là do mẹ tôi:
– Con nói sao chứ My ơi, cô thấy ngon lắm rồi mà, ở tiệm làm chắc cũng chưa ngon được như vậy!
Mẹ tôi bất ngờ nhận xét, nhưng sao hôm nay mẹ tôi lại nói như thế nhỉ? Cứ như kiểu bà đang tự khen mình làm bánh rất giỏi vậy, nó không có gì sai nếu xét trên phương diện hài hước, nhưng nó lại không đúng với tính cách của mẹ tôi từ xưa đến giờ:
– Hì, con chỉ muốn lần sau sẽ tốt hơn thôi.
– Ừ, vậy lần sau cẩn thận chút là được. Có gì hướng dẫn cô với My nhé!
– Dạ, hì hì, con biết rồi!
“Ủa? Vậy là… sao?”
Rõ ràng từ nãy đến giờ, mọi người đều nói chuyện với tâm thế rằng đang nhận xét về chiếc bánh kem ngon tuyệt cú mèo do mẹ tôi đích thân làm, thậm chí Quỳnh cũng ra sức bảo vệ thành quả ấy trước mặt Uyển My và cả nhà, vậy cớ làm sao, mẹ tôi lại nhờ Uyển My “hướng dẫn”, thế hóa ra là… là:
– Ơ… vậy bánh này… ai làm vậy mẹ? – Tôi ngơ ngác…
– Mày hâm à? Uyển My làm chứ ai, mẹ đâu có biết làm bánh này!
– HẢ???
“Đùng… đoàng”
Mẹ tôi thản nhiên đáp, mà tôi nghe như sét đánh bên tai, cứ như kiểu mình đang nghi oan cho một người vô tội vậy. Vì rõ ràng đúng là từ nãy đến giờ, không chỉ Quỳnh, mà tôi cũng đồng tình với em ấy về việc Uyển My nhận xét quá nặng nề với một chiếc bánh gần như đã đạt độ hoàn hảo rồi. Nhưng phải làm rõ chỗ này, vì từ đầu đến giờ, chắc hẳn cả nhà đều nghĩ mẹ tôi là tác giả của cái bánh, thế nên mọi người tấm tắc khen ngon, dù rằng ngon thật, ấy thế mà giờ lại lòi ra, do Uyển My làm, thế thì nàng nhận xét… cũng đâu có sai, mà nếu vậy nữa thì, ngoài tôi ra, chắc sẽ có thêm một người… đứng hình nữa:
– Sao… lại… thế?
Quỳnh khẽ bối rối, em nói không lớn lắm, có lẽ chỉ vừa đủ để tôi nghe được:
– Hì, sao lại không thế được. Cảm ơn Quỳnh đã khen, mình rất vui!
– Mình… mình…
– Nếu Quỳnh muốn ăn cứ nói mình nhé, mình làm cũng quen rồi mà, hì hì…
Uyển My bất ngờ nhắc lại câu nói của Quỳnh ban nãy, và đồng thời thì nụ cười tít mắt quen thuộc của nàng cũng đã trở lại, và nó mỗi lúc một rực sáng hơn. Kết thúc buổi ăn tối đầy “thân tình”, kết quả chung cuộc có lẽ sẽ là “Knockout” dành cho Uyển My tiểu thư, vì Quỳnh lúc này hoàn toàn không còn chút cơ hội phản kháng nữa, mọi thứ xem ra đã an bài rồi, nhìn vẻ mặt ngơ ngác và thất thần của em là biết. Nói gì thì nói chứ việc đích thân mình đứng lên bảo vệ thành quả của đối thủ bằng tất cả sức lực, để rồi cuối cùng nhận ra mình vừa làm một việc… sai lầm thì mọi thứ đã xong xuôi, thật không còn gì cay đắng và đáng thất vọng hơn nữa.
Nhưng kịch tính vẫn chưa dừng lại ở đây, vì trong lúc dì Hạnh và Quỳnh đang loay hoay rửa chén bát theo sự phân công của mẹ, tôi chợt nghe được nội dung vô cùng… gay cấn trong cuộc nói chuyện điện thoại của Uyển My với một người nào đó, và cuộc điện thoại này gần như đã đặt dấu chấm hết cho trận chiến tưởng chừng sẽ rất gian truân này, một lợi thế vô cùng khủng khiếp mà Uyển My đã “dễ dàng” áp đặt lên toàn bộ cục diện:
– Em nghe anh Thành ơi!
– …
– Vâng, hì hì, em mới về được vài ngày.
– …
– Ổn chưa anh? Hì, anh cứ ghẹo em…
– …
– Vậy từ mai là em đến đó nhen?
– …
– Em biết rồi mà, nói hoài, hì hì, cảm ơn anh, gặp anh sau!
Một đoạn hội thoại vô cùng… nhiều nghi vấn mà Uyển My vừa thể hiện trước mặt tôi, vì lúc này nàng đang đứng ở ngoài phía cổng, còn tôi thì là ngay đằng sau nàng, trên bậc tam cấp. Khỏi phải nói lúc này thì tôi sững người ra sao trước sự… thân mật trong cách nói chuyện của nàng với một người nào đó tên Thành. Nhưng cũng có vẻ là Uyển My chẳng muốn tôi hồi hộp lâu thêm nữa, nàng quyết định tung một đòn quyết định để đưa tôi về với… miền cực lạc ngay và luôn. Uyển My quay người lại, vừa nhìn thấy tôi, nàng đã nhoẻn miệng cười trước khi tiến lại gần và nhón chân thì thầm rất khẽ vào tai tôi:
– Ngày mai, mình sẽ có bất ngờ cho bạn đấy, hì hì!
Nói rồi, Uyển My quay ngoắt vào phía trong, tâm trạng nàng dường như vô cùng phấn khởi, chỉ có tôi là vẫn đờ người ra giữa khoảng không, miệng mồm lắp bắp không thành câu.
“Lại bất ngờ quái quỷ gì nữa đây?”
…
Còn tiếp…